1. Hạ tím nhớ nhung. Rồi cũng đến mùa thạch thảo. Vy nghĩ về thạch thảo mọi nơi: trên gian bếp ngổn ngang những thức ăn hấp dẫn, phòng ăn bề bộn những ghế bàn, phòng ngủ hồng hồng những cánh thiệp đã rất lâu rồi của một người nào đó... Ngay cả ở trên giảng đường, Vy cũng nhớ tới những cánh hoa mỏng manh màu xanh tím dịu nhẹ, cái mùi nồng nồng của những chiếc lá xanh dài mềm mại gợi nhớ đến những ngón tay ấm áp đan vào tay Vy khi cả hai tung tăng trên đường chiều vàng nắng…
Thạch thảo có mùa không nhỉ? Đôi khi Vy ngơ ngác về thời gian. Cô để cho thời gian trôi tuột qua từng kẽ tay và chỉ đứng nhìn với đôi mắt to tròn chớp chớp. Nếu đôi mắt của Vy cũng màu tím, chắc đó sẽ là một bức tranh mà người họa sĩ nào đó đã để đi thất lạc khi thảng hoặc bắt gặp một cô bé mơ màng nhìn thời gian trôi.
Mùa thạch thảo! Nắng chiều vàng ruộm từng tán cây, nắng chảy từ những bông mây và lăn từng hạt qua con phố. Mùa thạch thảo! Biết bao chiều đôi chân nhỏ nhắn của Vy đã in dấu chân trên con đường vắng có những bông hoa thạch thảo khép nép bên vệ đường. Giữa thành phố ồn ã này, dễ gì tìm ra những đoạn đường có những bông hoa nhẹ nhàng khép nép kia. Quê hương của nó là những cánh đồng xanh. Đôi người mơ mộng nào yêu cái sắc xanh tím nên thơ ấy nên đem luôn cả loài hoa mỏng manh về phố thị. Sao mà Vy thương những cụm hoa xanh tím lạc lõng giữa không gian này đến vậy…
Vy thấy mình như cũng lạc lõng giữa những ký ức về anh, lạc giữa những con đường viền tím một màu hoa của những ngày hạnh phúc. Những bước chân tung tăng trên con đường ngập nắng thơm dịu mùi thạch thảo giờ đã quay gót về đâu? Nhành hoa thạch thảo anh hái tặng cô vẫn như chưa bao giờ héo úa.
Vy cứ đi, cứ đi. Nắng chiều đã hụt hơi trước bóng đêm đuổi chạy, ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn đường như biến những bông hoa xanh tím thành những vệt vàng úa buồn tênh.
2. Mưa thu có lạnh
Những ngày hè trôi qua vội vã như ánh nắng mỏng manh rong chơi bỏ quên cành hoa dại. Vy đã quen dần với vẻ mơ màng sương khói của một buổi sáng mùa thu. Đã kết thúc những ngày tháng rong chơi cùng bạn bè khắp những nẻo đường dẫn tới những quán ốc vỉa hè, những tiệm kem ngọt ngào tiếng nhạc để quên đi những buổi chiều nhung nhớ bước chân đầy kỷ niệm trên con đường viền tím màu thạch thảo. Vy lại lao vào guồng quay trường lớp, với những buổi học và những buổi làm thêm. Những kịch bản cứ gối đầu nhau, viết rồi bỏ dở. Năm nay Vy nhận học bổng của trường tài trợ, lại làm biên tập truyền hình, nên thời gian trôi một cách quay cuồng không níu lại. Đôi khi chạy giữa sân trường từ khu nhà này sang khu nhà khác để chuyển lớp, Vy ngước nhìn lên bầu trời với những bông mây. Mây mùa thu dày và xốp, cứ bông lên như những lòng đỏ trứng gà đã đánh quá tay. Vy thầm nghĩ, nếu được lăn trên những bông mây ấy nhìn xuống, sẽ thấy cuộc đời thế nào? Có chảy trôi một cách vội vã như những ngày này không? Và có còn nhìn rõ được màu tím xanh của hoa thạch thảo mỏng manh viền dọc theo đường tình kỷ niệm…
Không hiểu nữ thần mùa đông đến sớm, hay nàng thu nhớ tới một ai, mà trời cứ ẩm ương dần, rồi mưa. Mưa, mưa mưa, cơn mưa không nặng hạt. Vy thấy lòng mình giá lạnh biết bao. Những hạt mưa cứ xoay tròn, xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất nâu. Thế là kết thúc một vòng đời rồi đấy. Hay đời mình chỉ là một hạt mưa?
3. Cái nắm tay mùa đông
Đông rồi. Vy không tìm được một mảnh trăng nào vỡ trước hiên nhà. Chắc trăng cũng đã lang thang đi tìm mùa hoa nào đó. Đông lạnh lắm. Vy ngồi bó gối, cúi sát mình. Màn hình laptop đầy những buzz buzz của bạn bè. Đang trong mùa làm báo cáo. Sao mà cô muốn mình biến đi, đến nơi nào lạnh cóng, đến nơi mà báo cáo cũng hóa thành thơ.
Đêm đông trời đùng đục. Cái màu nhờ nhờ không sáng không tối ấy làm Vy khó chịu. Nó cũng rối rắm như những suy nghĩ của cô lúc này…
Lạch cạch, lạch cạch, bàn phím lại nhảy múa, Vy như quên đi những đứa bạn đang nhăn nhó ở một căn phòng trọ nào xa xôi...
Ngoài trời nổi gió to. Vy nghe tiếng sấm đùng đoàng đâu đó. Cánh cửa bị gió dập đóng mở lập cập. Mưa, mưa và mưa…
4. Xuân trên lối cũ
Trời đã vào xuân.Những ngọn gió mát rượi cứ phóng khoáng mơn man khắp các nẻo đường thành phố rực rỡ những sắc hoa. Vy vội vã đến trường. Hôm nay cô phải dự một hội thảo khoa học. Khi luống cuống chỉnh lại quần áo và làm thủ tục check - in ở quầy tiếp tân, cô tiếp tân cũng là một sinh viên cười:
- Vy à, chị vừa chạy bộ đến đây sao? Mặt hồng hồng quá kìa!
- Chị đâu có chạy bộ. Mà, mặt chị ngộ lắm sao, cô bé?
- Không… chỉ là, nó ửng hồng giống búp bê.
Sau buổi hội thảo sôi nổi, Vy một mình đi bộ về ký túc xá. Ánh nắng ngày xuân dịu nhẹ nhưng sao làm cô nheo nheo mắt. Từng hàng, từng hàng cây được sơn trắng gốc và buộc ruy băng đủ màu để đón xuân. Vy đi nhẹ nhẹ. Đường phố hôm nay sao mà dài, mà thẳng tắp đến lạ. Cô thấy người dễ chịu. Vy hết ngắm các dải ruy băng đủ màu, lại ngắm nắng vàng chấp chới những hàng cây.
Đột nhiên, một cách hết sức rõ ràng, cô thấy một người cầm nhành thạch thảo. Một người cầm nhành thạch thảo của cô, đi như một cơn gió. Là anh. Bóng dáng đó chính là anh rồi! Màu thạch thảo ấy thấp thoáng xa dần. Vy hoảng hốt đi theo. Cô đi như mây. Âm thanh ở mọi chiều vụt tắt. Không tiếng còi xe. Không bước chân người. Cô đi theo giấc mơ, theo ký ức bước về con đường hò hẹn cũ và bước theo nhành hoa càng ngày càng trơ nhụy.
Vy cứ đi. Cứ đi. Không tiếng còi xe. Không bước chân người. Màu thạch thảo nhảy múa vẫy gọi. Cô đưa tay về phía trước đỡ lấy nhụy hoa đang chao nghiêng.
Giấc mơ bấy lâu nay lại hiện về. Người cầm nhành thạch thảo đã khuất xa. Con đường dài ra và mông mênh đến lạ. Chỉ còn mình cô. Vy đặt tay lên ngực. Và hoảng hốt khi nhận ra mình khuyết mất trái tim, khi người con trai ấy đã ra đi cùng nhành thạch thảo.
Lảo đảo ngồi xuống vệ đường,Vy chợt chạm tay vào những chiếc lá dài mềm và những cánh hoa mỏng manh bé nhỏ. Một mùi hương quen thuộc tỏa quanh và Vy nhận ra rằng chưa bao giờ mất đi mùa thạch thảo. Và kia, trên con đường kỷ niệm của cô bỗng vang lên những bước chân hò hẹn. Đèn đường đã sáng, bóng tối chạy trốn khỏi những vạt hoa thạch thảo tím xanh. Vy bỗng nhận ra trái tim hồi sinh trong lồng ngực với những nhịp đập rộn rã yêu thương. Vy nhẹ nhàng bước tiếp những bước chân thanh thản đến lạ kỳ, dưới chân cô, trước mặt cô là con đường sáng dịu, ngọt ngào một mùi hương thạch thảo.
Lê Đức Hoàng Vân