Những bài thơ năm chữ, lục bát, tám chữ, tự do trong tập thơ của Kiêm Thêm là những “trầm hương dâng đời lữ thứ” của một cọng “cỏ khô mọc trên vùng đất lạ”, là những gửi gắm của ông về một “mái tam quan”, một “hạt nắng bên cồn”, “tiếng guốc khua trong trí nhớ”, một “vai cầu” ngó xuống dòng sông cũ, “ngôi trường xưa còn thơm mùi phượng vĩ”, những “ngọn rêu trong thượng thành”, những “cây thông già trên lăng Thiệu Trị”, những “tối Kim Lăng, những chiều Vĩ Dạ”... Kiêm Thêm cũng nhớ Huế một cách thân mến như Hàn Mặc Tử nhớ về những “nắng hàng cau nắng mới lên”, những vườn “xanh như ngọc”, những “dòng nước buồn thiu hoa bắp lay” và cũng như Nhã Ca nhớ “con sông chẻ đời ra những vùng thương nhớ”, những “cây trái Kim Long, sắt thép cầu Bạch Hổ”, những “tháp cổ, chuông xưa, sông hiền, sóng mọn” một cách buồn tủi, hối tiếc.
Nhưng những thân mến, hối tiếc, buồn tủi mà người ta đọc ở Kiêm Thêm có lẽ còn ở một mức độ lớn hơn khi đặt cạnh những thân mến, hối tiếc, buồn tủi trong “Đây Thôn Vĩ Dạ” hay “Tiếng Chuông Thiên Mụ” của Hàn Mặc Tử và Nhã Ca, bởi lẽ Huế của Kiêm Thêm đã trở thành một nơi chốn không thể trở về được nữa.
vẫn ngơ ngác trên ngọn buồn năm tháng
vẫn vàng phai từng gót bước đi về
đời xiêu đổ tan tành thảm thiết
dấu chân đời xanh mù tắp chân trời
cơn hạnh ngộ tưởng gần trong gang tấc
phút tương phùng ngỡ ở giữa tầm tay
giờ sum họp mộng đời xanh lá biếc
ôi mù sa những mơ nước trong đời
ngày soi mặt thất thần lơ láo
tóc bạc phơ môi ngậm trái u buồn
tôi khâm liệm đời tôi trong dĩ vãng
chết từ khi xa ngọn cỏ quê hương
“Chút vườn xanh dĩ vãng” và “những vàng son” ông vẫn giữ trong những chuyến ngược xuôi tìm “nguồn vui thuở trước” đã nuôi ông sống tiếp từng ngày. Huế của Kiêm Thêm là hạnh phúc của ông, mong manh và tình cờ:
mỗi chúng ta với thời hạnh phúc
ôi thoáng nhanh như một tình cờ
như giọt sương muôn vàn thân ái
như trầm hương huyền hoặc trong đời
Hạnh phúc mong manh tình cờ đó vẫn lay động những giấc ngủ ở những nơi chốn cách thành phố cũ hơn một nửa vòng trái đất, trong những cơn mưa, những nắng vàng mầu nhiệt đời. Hãy nghe Huế trở lại khuấy động:
cơn mưa nào lay tôi dậy đêm nay
bão táp nào nói với tôi mùa đông đã tới...
nỗi nhớ nào nuôi tôi ở tuổi năm mươi
phải đó, bóng mát nội thành chính là điều tôi phải tha thứ
con ve bầy phượng vĩ ngôi trường
khắc phiến đá nỗi niềm tôi ở đó
bằng hữu đâu chính là những nhân danh
uống cho hết cơn đau viễn xứ
hôm qua Huyền Trân công chúa chào mừng
nắng Kim Long chiều Gia Hội Trường Tiền
dậy đi thôi trí nhớ ươn hèn
suốt dẫy phố đèn lên một lượt
những gót chân hồng mấy lời nói nhỏ
là kinh điển đọc suốt dặm trường
vừa thấy Trần Hưng đạo và Gia Long
cơn mưa rực rỡ cuối đời...
chiều nay Vĩ Dạ nhớ tôi không
thắp dùm nén hương giữa vùng dĩ vãng
đi dùm tôi hỡi gót chân son
nghe thơm ngát hương sen Thượng Tứ.
Sau chuyến đi mà ông gọi là “theo con tầu cũ / sống cùng loài rêu xanh / đến bên trời lận đận / lưu lạc mái hiên người”, Kiêm Thêm đã ân cần nhờ người ở lại giữ hộ những cái thân thiết, nhỏ bé ông bỏ lại. Hãy nghe ông nhắn nhủ:
em ở lại liệm dùm anh cánh bướm
mới hôm qua tuyệt mệnh ở bên cồn
phúng điếu dùm mấy sợi tóc mong manh
cũng an ủi hồn thiêng chàng bướm nọ
thăm dùm anh suối bạc của riêng nhau
trôi chảy mãi ru đời hoa bướm mộng
đã tri kỷ với mây chiều nhạt nắng
đã chung thân cùng cây cỏ trên đời
Chút “hồn chìm” “nặng trĩu gánh ăn năn” đó trong những ngày xa Huế đã nhớ lại những tệ bạc của mình với thành phố cũ. Huế trở lại dằn vặt ông trong nỗi nhớ nhung quay quắt của một buổi chiều “dại khờ hong nắng giữa quê ai”:
tôi thất hẹn với cây mù u
tôi lỗi hẹn với ngày mưa cũ
tôi bạc ác bất nhân quên chiều nay
không về lại thăm một vùng hư ảo
tôi điêu ngoa quỉ quyệt khôn lường
tôi đánh lừa mùi hương dạ thảo
khi tôi đi hoa có bảo rằng chờ
sẽ nở nụ một lần rồi héo úa...
Ở những nơi chốn xa Huế mà ông đang sống, Kiêm Thêm vẫn cố đi tìm lại căn nhà cũ, “bát nhang của ôn mẹ để lại”, “chai rượu trắng chưa khui”, “ba ông núc bằng đất sét”. Ông trò chuyện với một cục đất như một người bạn cũ:
cục đất sét thân mến của ta đâu
tới đây cùng ta vui một ngày
có những điều xưa chưa nói hết
lần này sẽ trò chuyện cho xong...
Hãy nghe ông trong chuyến đi tìm ở lại thành phố cũ:
gởi cho anh hạt lúa
gieo thử xuống quê người
chiêu hồn đời đã mất
truy niệm thuở thanh xuân
hạt lúa không nảy mầm
bởi quá nhiều cay đắng
nuốt ngậm ngùi trong tim
ôi cuộc đời luân lạc
Nhưng Huế của Kiêm Thêm đã xa lạ như những thành cầu lạnh băng, như “sông đã trường giang, ngày đã lỡ”. Hãy nghe chuyến trở về tưởng tượng của đôi chân mệt mỏi tới một thành phố “khâm liệm cùng với mầu dĩ vãng”:
mắt đã mỏi bởi dặm đường phiêu bạt
ai chỉ dùm tôi ngọn nắng hiên ngoài
ai dẫn dắt tôi sờ vi tường cũ
hôn đọt hoàng lan còn đọng sương mai
tôi trở lại vai cầu thành xa lạ
dòng sông xưa đâu tiếng sóng êm đềm
áo ai bay xa xa ngoài dậu biếc
chiếc nón dịu dàng khuất dưới hàng me
Nhận định về Kiêm Thêm, nhà văn Mai Thảo có viết: “Thơ Kiêm Thêm là một tiếng thơ địa phương... dịu dàng từ Hải Vân trở ra, êm đềm từ Trà Khúc trở vào, bóng mây Hương Giang chảy qua, bóng núi Ngự Bình ngó xuống. “Đọc thơ ông, Mai Thảo nói rằng người ta muốn đi lại một chuyến tầu thơ về dưới đất trời và cảnh thơ tuyệt vời của Huế với Kiêm Thêm.
Huế là một thành phố đã được viết bởi nhiều tác giả. Một thành phố đã trở thành nỗi ám ảnh của nhiều người, một trạng thái tâm hồn của những người đã sống ở đó. Với Kiêm Thêm, Huế thân mật và gần gũi như đã trở thành một phần thân xác của ông. Điều đó người đọc nhìn thấy rất rõ trong tập thơ của ông.
Kiêm Thêm trước 1975 là một nhà giáo. Ông đã từng giữ nhiều chức vụ tại bộ Giáo Dục trước khi rời Việt Nam sang sống tại miền Tây nước Mỹ. Ông là tác giả của một số sách khác cũng viết về cố đô Huế xuất bản tại Hoa Kỳ.
Bùi Bảo Trúc
- Cọng rơm và giã biệt (Huế, 1962)
- Bỏ lại đằng sau (Huế, 1963)
- Đứng trước trường Đồng Khánh (Huế, 1964)
- Thơ Kiêm Thêm (Hoa Kỳ, 1977)
- Thơ về Huế (Hoa Kỳ, 1989)
- Con diều giấy đã bay trong quá khứ (Hoa Kỳ, 1990)
- Dấu tích ngàn năm (Hoa Kỳ, 1994)
- Hải Đường say nắng (Thuận Hóa, 2009)
- Ngôi nhà trên đồi Monterey Hills (Hoa Kỳ 2010)
- Thơ gởi lại (Hoa Kỳ, 2011)
- Bái biệt Huế (Hoa Kỳ, 2012)
_________________
bái biệt Huế
bái biệt cố hương tôi đi đây
trong lòng tràn một niềm cay đắng
đi là đi sao, đi là đi đành đoạn
bái biệt chỗ cắt rốn chôn nhau
nơi mẹ đặt tên cho con nuôi con khôn lớn
nơi cha dắt con ra đồng gặt mùa lúa mới
nơi chị dỗ dành giấc ngủ ban trưa
nơi tiếng ve kêu đầy trời tha thiết
nơi anh yêu em nụ hôn lần đầu
khi tôi về Huế trách tôi
bao nhiêu năm không về thăm Huế
hai vài cầu ôm lấy tôi, hôn tôi
ngay cả con đường cũng dỗi hờn
ngay cả cánh phượng cũng giận lẫy
trăm vạn điều chưa tỏ trong một phút giây
triệu triệu, ức ức kỷ niệm khi nhắc đến Huế
mà lòng thì trùng điệp boa nỗi nhớ thương
bái biệt Huế tôi đi đây
nắm chặt tay mấy đứa cháu mấy đứa em thơ dại
tiễn tôi đi tận sân bay Phú Bài
bái biệt cố hương tôi đi đây
có khi là mãi mãi
sinh thời
ta có một hồn chìm
u uất hơn bóng tối
nặng trĩu gánh ăn năn
chất đầy niềm hối lỗi
còn một chút lệ khô
của phần đời giông bão
mặn ở giữa môi câm
dưỡng sinh ngày tháng tới
máu bầm trong con tim
luân lưu thôi đã trễ
hận người đã trăm năm
để đời nhau hoang phế
lòng nguội lạnh tro than
đốt hoài không đốm lửa
thấy gì chút tương lai
mong gì đời xế bóng
nửa đời phần một chí
chôn liệm tuổi tóc xanh
xiêu xiêu chiều bóng xế
tri kỷ với côn trùng
vô tri với tháng ngày
sang qua chiều đã đến
vong niên như rừng cây
còn có gì trông đợi.
chợt thấy đời đã cạn
khánh kiệt hết tấc lòng
tiêu pha ngày đã tới
còn chi, còn chi không
tình đã như âm ty
em ở đầu cuối bãi
trên ngọn sóng biệt ly
tôi một hòn đá tảng
bóng tối sắp lên đường
kẻ đồng hành đứng đợi
có thấy ta cuối đời
mang nỗi sầu vô hạn
đêm nay trời nguyện tận
tinh tú cũng vong thân
ta một mình câm lặng
tóc bay giữa núi đồi.
cao nguyên
em ở lại giữ dùm anh trăng tỏ
chút mưa trưa phảng phất ở trên đồi
giọt nắng hồng nũng nịu giữa đôi môi
gió sẽ chải vừng tóc em bối rối
em ở lại liệm dùm anh cánh bướm
mới hôm qua tuyệt mệnh ở bên cồn
phúng điếu dùm mấy sợi tóc mong manh
cũng an ủi hồn thiêng cánh bướm nọ
ấp ủ dùm anh những giọt sương đêm
kẻo tan biến với nắng vàng mới sớm
nhắn cùng mây gió chớ giận hờn
vùng trăng hạc vừa khoe màu lá biếc
hương đất trời còn ngào ngạt không em
thông còn xanh bâng khuâng mầu phiến mộng
cây với lá giữ đời nhau mấy kiếp
để núi đồi trùng điệp những hoang liêu
thăm dùm anh suối bạc của riêng nhau
trôi chảy mãi ru đời hoa bướm mộng
đã tri kỷ với mây chiều nhạt nắng
đã chung thân cùng cây cỏ trên đồi
đêm qua mưa có dỗ dành em
trăng có hẹn đứng chờ bên suối mộng
ta sẽ đến tay ôm ngàn lá cỏ
trao cho người di chúc của trần gian
hãy nhận lấy như niềm đau hiếm có
như vết thương mãi mãi vẫn lưu truyền
như thông ngàn rao giảng chốn cao nguyên
kinh ân ái em nguyện cầu sớm tối
núi sẽ dạy em những bài hối lỗi
người bạc tình như vôi vỡ đời xiêu
cây lá đó có bao giờ nói dối
chỉ riêng em, vâng, chỉ có riêng em
kể thất chí trách chi con bướm mỏng
nhụy hương đời nếm đủ vị chua cay
đủ chưa em tiệc rượu đã tàn canh
trái cấm đó nuốt đi đời chứng giám
đất với trời vốn cùng nhau chung thủy
có thấy không kẻ phản trắc bên đường
tên đui mù hứng chịu đợt mưa khuya
không tẩy xóa hết đi lòng phụ rẫy
núi với đồi có ngó thấy tôi không
cũng tan tác như hoa tàn nhụy rữa
có khác chi tên lính trận bại vong
đứng thất thế cho đời thêm mai mỉa
ôm oan khiên tôi chết đứng trên đường
lòng nguội lạnh tro than hơn thạch nhũ
có kẻ bảo hạnh phúc là suối cạn
tôi đã là đá núi tận ngàn năm
phần đời ta đã hứa
ta sống như thời gian
ban mai cành lá ngọt
ta sống như buổi chiều
tóc mới xanh đã bạc
hãy đến xem hôm nay
có bao nhiêu nắng sớm
có bao nhiêu lá cây
cùng thức giấc một lượt
nhìn xem tiếng chim xanh
bay trong vòng hạnh ngộ
đất trời còn cơn say
ta thức hoài mãn kiếp
sáng nay em hong tóc
như mây trong ảo diệu
biết mai có còn xanh
như thời gian nhón gót
ta cùng với mặt trời
tư tình ngày hôm đó
từng hẹn nhau cuối đời
nghe thơm màu gắn bó
nhận đây cành sớm mai
còn sương ôm ấp đó
rồi cũng úa như mây
và cũng tàn như lá
núi có biết dùm ta
lời thề ghi trên đó
cơn thịnh nộ của trời
tan tành như giọt lệ
chia ly như bắt đầu
phần đời ta đã hứa
hợp tan như nỗi sầu
buổi chiều trong thinh lặng
buổi chiều trong đời ta
cùng nỗi sầu đứng đó
khi gã lưu dân
trở lại Huế
chân đã mỏi gối mòn đời lưu lạc
liệu tôi còn hơi sức trở về không
liệu tôi còn bò lết tới chấn song
nói rất khẽ con đã về với mẹ
mắt đã mỏi bởi dặm đường phiêu bạt
ai chỉ dùm tôi ngọn nắng hiên ngoài
ai dẫn dắt tôi sờ vi tường cũ
hôn đọt hoàng lan còn đọng sương mai
khi tôi về tóc bạc trắng như mây
liệu em có nhận ra người dĩ vãng
liệu em có đuổi xô người trở lại
chôn liệm đời tình cũ của chung đôi
tôi trở lại vai cầu thành xa lạ
dòng sông xưa đâu tiếng sóng êm đềm
áo ai bay xa xa ngoài dậu biếc
chiếc nón dịu dàng khuất dưới hàng me
tôi dừng lại hôn hạt nắng bên cồn
ngôi trường cũ còn thơm mùi phượng vỹ
tiếng guốc ai đi vang trong trí nhớ
giọng cười ai khua động thấu trong hồn
người thuở ấy chỉ là dòng dĩ vãng
đời học trò hong nắng đã vàng phai
ai Vĩ Dạ Kim Long nội thành Gia Hội
rực rỡ trong tôi đến phút lìa đời
tôi quỳ hôn con đường xưa thần thánh
thuở cùng nhau vai tựa đứng bên cầu
tóc người bay hương trầm luân một thuở
môi cuồng điên thơ dại phút chung đôi
nhớ da diết người ơi chi lạ quá
tóc bạc da mồi tưởng nhớ nhau đây
sẽ khâm liệm cùng với màu dĩ vãng
chôn cất đời nhau ở mái hiên ngoài
ngoài vườn địa đàng
ta tới cuốn hồng hoang
tay cầm cành nguyệt quế
môi ngậm trái khổ đau
cũng em vừa trao tặng
cho nhau chút mật đắng
mời nhau trái cấm này
nuốt đi anh yêu dấu
đời sau còn hờn căm
ở trong vườn địa đàng
làm sao em thấu hiểu
nỗi khô cạn đời ta
cơn đau này đã trải
ta ngoài vườn địa đàng
nhìn nhau mà lệ mặn
hãy sống đời riêng em
ta có đời cô quạnh
ta có cuộc đời riêng
làm sao em hiểu thấu
ấn kiếm đây
xin trả lại cho đời
Đoàn thị Thanh Vân
em đã cho ta thăm dòng sông biếc
thăm vừng trăng vừa đọng trước hiên ngoài
thăm chiều hôm mới tới ở trang đời
em thấy đó cửa hồn ta mở rộng
đời ta cũng chỉ có một thời
lúc sống cũng như vừa lúc chết
ai nuôi nấng dùm ta giấc ngủ thở dài
ai săn sóc nắng chiều vừng mây bạc
trăng đêm qua đến có dặn dò rằng
bước rất khẻ để mây còn yên ngủ
ta cũng vậy yêu em lòng vạn đại
như tờ chiều nhớ dáng bóng thơ xưa
ta hoang phế tâm hồn và tuổi tác
ta điêu linh cùng bóng tối trong hồn
ta rũ liệt mỗi nhánh chiều bước tới
em nâng niu khôi phục những trao mời
ta đã tiêu pha hết tháng ngày rồi
đã phá sản một lòng dành dụm đó
ôi, vết chém bầm đen trong trí nhớ
ta ngan tàng nhận những dáng thăng hoa
ơn em như biển nắng lung linh
ta ngửa mặt cơn mưa hồng bước tới
em nhón gót chao nghiêng vừng mây tím
em bước đi sênh phách tấu ngang trời
ta hào sảng nâng ly đời uống cạn
nhận chua cay như ân sủng trao mời
sông có lúc những khi trầm luân đó
cũng chính em ngậm trái đắng trên môi
trước, sau, ta cũng chỉ là kẻ làm thơ
em ân hận đến đời sau nhớ lấy
ấn kiếm đây, xin trả lại cho đời
ta theo nắng vàng phai cho hết kiếp
lộc non vườn người
tôi thuê mảnh vườn xanh
ươm một cành lộc biếc
gieo xuống đời cô liêu
một heo may đã mất
tiết xuân trời rộn rã
chim múa hát vang lừng
em vịn cành nguyệt quế
tôi ngậm trái khổ đau
hoa vườn người vẫn nở
thơm trái mộng còn xanh
đời ai vui phía trước
đời ai buồn trăm năm
có có đời thanh xuân
đá có màu ngọc biếc
rêu sống đời em anh
tôi chia lìa thảm thiết
đất trời vốn vô tình
sao cho nhau tiễn biệt
mây có phút xum vầy
tôi có đời hiu quạnh
tôi đâu dám so bì
với đời xanh của lá
với lộc non của cành
nhưng xin lời thân thiết
hoa có nụ tầm xuân
chim có đời tình tự
gió hát lời yêu thương
tôi có đời lữ thứ
lộc non đã đơm cành
nghĩa là xuân đã tới
lòng đã vốn vô tình
tôi đâu người trông đợi
sống đời chẳng hoài mong
giữa những nhánh sông
chia biệt
nhánh sông xưa em giữ nỗi sầu
buổi chiều nâng những nỗi lo âu
lòng âm vang tiếng chim tiền kiếp
gọi dục hồn nhau phút mộng đầu
tưởng đã cùng nhau đời một kiếp
thuyền đi nẻo bến lạc phương nào
cúi thầm nghe sóng hồn tan tác
ôi những đời câm dưới đáy sông
mưa gió nào dâng ngập bãi hồn
xác là nào rụng buổi hoàng hôn
tôi con chim với lời ly biệt
hót một mình với buổi tóc sương
biết chẳng bao giờ em ngóng trông
mầu chiều phai nhạt sóng mênh mông
giữa tôi và nắng còn chia cắt
giữ chút mong manh khỏi chạnh lòng
đêm qua nghe bóng đổ bên thềm
thoảng chút hương trầm mái tóc thơm
thì ra thiên cổ em nhìn nhớ
lá cỏ còn thơm những bước thầm
sông ly biệt nhánh đời tan vỡ
chia sớt nhau mấy lụy tình đau
đã là dĩ vãng như mây nước
tôi nhánh sông, em chim biển bay
vừa mới đau dậy làm thơ tơ tình với mùa xuân
ta mở tung cánh cửa
sáng láng ngoài kia
bình minh đã thức dậy rồi
chim muông và thú dữ cùng ngồi với nhau
một ngày đã thật sự đến
trong hồn ta
tưởng đã ngủ quên với thần chết
tưởng đã sống ngoài chân mây
ôi những con dã tràng mời gọi ta về
sống đời tình nhân
ta đang nói bài thơ tỏ tình
và âu yếm cùng cỏ cây ca hát
hẹn với rừng núi sẽ sum vầy
một đời rất trẻ
này chú chim hải âu
ta sẽ ra biển
bay với nhau tới một hoang đảo
sống sót một đời
có con chim sẻ tới nói với ta
hãy đi ngay mọi chuyện đang chờ
tất cả đều cất tiếng hát
chào đón ta
chào đón ta vừa mới đau dậy
mới sống lại từ một âm ty
vừa trở mình một thời vô hạn
trên ngọn từ bi
ta rất trẻ như thời mới lớn
đã hôn em nụ hôn tình đầu
vừa hẹn nhau lên đỉnh đồi cao
nghe gió lộng trên mỗi sợi tóc
ta bất tử như ngọn sóng êm
ta vĩnh viễn như rừng như biển
Du Tử Lê ơi Du Tử Lê
ta đã sống thời kỳ sung mãn
như mùa xuân tới rất tình cờ
tặng vật của đất trời
ôi hân hoan ở cõi đời sau
nơi dấu vết xóa đi ngày bữa trước
côn trùng và những loài giun dế
tiễn ta về với cõi đời riêng
chốn không ai hay khi mỏi sống
nơi một mình với đá lạnh hồn đau
ôm trái tim nhức từng sợi không màu
vác phiến đá, đá hờn căm biết mấy
hồn sẽ không tan, u uất trăm năm
sẽ lạc phách ở tinh cầu vỡ
đã tử biệt những gì trong tay nắm
đã tàn đã nát ở môi căm
ngậm trái đắng tặng vật của đất trời
đứng trên chóp núi hét một lần rồi chết
không còn gì nửa trước sau ta đã hết
những phiêu bồng theo cùng tới chân mây
em có chờ bên kia hư không
có đợi ta ở ngoài ảo mộng
hạnh phúc với một nghĩa nào đó
là hồn chìm nặng trĩu từng phân
có phải như thế cho đến hết
lết đi trên triền đá núi một mình
nghe rơi vỡ ngàn vì sao phía trước
nghe tan tành từng sợi mỏng hư không
mai khi tôi ở cõi đời sau
với lác biếc trăng đêm xanh phù phiếm
có nhận ra dáng hình ta bữa trước
cũng tàn phai cơn ảo mộng không bờ
mai mốt khi dọn về
căn nhà nọ
ta sẽ mời chú chèo bẻo sang chơi
những con ắc là, con quạ,
chim chào mào cũng vậy
cùng với nắng sáng hôm nay
mình ca hát chào mừng ngày gặp lại
này bác chim đỏ mỏ
khi tới ta đừng thoa phấn son
hiên ngang như một phiến đá
đời đời bình dị như chiều nay
này ả tác kè đừng dọa dẫm nhau
hãy tha thứ những ngày cũ kỹ
xin lỗi vừng trăng lưỡi liềm
ta đang tới buổi tiệc đang chờ
này giàn mướp giàn bầu sao chưa lại
chú sâu kèn mong mỏi suốt hôm nay
hãy nở hoa vàng như bữa nọ
hãy khoe khoang trước nắng sớm chiều mưa
cục đất thân mến của t đâu
tới đây cùng ta vui một ngày
có những điều xưa chau nói hết
lần này sẽ trò chuyện cho xong
cây hoa giấy đã tới chưa
sẵn sàng hết rồi ngoài mái hiên
hãy tặng ta nụ hoa mầu bữa trước
hãy tặng ta nụ hoa mầu hôm qua
chú thốt chú mơn chú bảo
khi tới thăm nhau nhớ đi chân đất
nếu có thể cứ khăn đóng áo dài
và nụ cười như đất bùn
anh thông chị bé đâu
em đang đợi và em đang chờ
đã lâu lắm tụi mình chưa gặp
nấu cho em ăn bữa sắn bữa khoai
nấu cho em bát canh bí canh bầu
cho em con cá trê nấu trong nồi đất
xới cho em bát cơm gạo đỏ
bằng đôi đũa mun của nhà ta
ta sẽ ngồi trên tấm phản ngựa mối gặm
nhìn chú thằn lằn im lặng trên sà nhà
nhìn con chuột chạy lui chạy tới
tìm hạt thóc trong bồ lúa đằng kia
dì uông nấu dùm ta nồi xôi
nhớ độn với những củ khoai từ
đốt bằng lá chuối khô
trên ba ông núc bằng đất sét
chú vện chú vàng tới ta chia cho miếng cơm
chú mèo mướp có khúc xương cá để dành
bữa biệt này hết sức thịnh soạn
chỉ dành cho những đứa chúng mình
o thí lấy dum cây chủi cùn
đuổi con rắn mối bò vào mái hiên
xua cái màn nhện trên sà ngang
để cho cột nhà và bức hoàng bức liểng bóng loáng
trên bàn thờ có nải cuối cau
có cây bông chối đựng trong độc bình bằng vỏ đạn
c bát nhang của ôn mệ để lại
có chai rượu trắng chưa khui
đó, tất cả nét bày biện của căn nhà mới
muốn dựng lại trên vùng đất này
giống y hệt như màu gỗ quí
như con chim chìa vôi có miệng có lông
tiễn biệt
người đã theo những phiến băng trầm
tôi còn đây quạnh quẽ hư không
với nhau hương cố nhân nồng ấm
đốt chút tơ lòng ta khổ đau
tôi đi là hết là thôi hết
là mãi từ ly buổi hẹn hò
là chết từ đây là vĩnh biệt
bên mồ ai đốt nén hương yêu
nghĩa phù sinh đắp đổi qua ngày
lết bò đi về phía heo may
tôi đem thân thế cho mưa bão
tôi liệm đời tôi trong khổ đau
thôi nhé từ đâu trong mộng mị
nghe thầm tiếng bước của thân yêu
nghe vang âm điệu ngày xưa cũ
là bước chân ai đừng tựa kề
tôi hôn những bước chân người đi
để giữ hương ngây ngất dị kỳ
một phút cay nồng trong nước mắt
một phút tan tành trong con tim
tôi đem giọt lệ để pha cơm
bày biện thương đau cảnh đoạn trường
tiệc đã sẵn sàng người tới dự
chung cùng để hiểu thấu ly tan
tôi có ngờ đâu sống đã là
với người tống biệt mãi chia xa
bên sông chim én bay mù tắp
biển sóng nhấp nhô thuyền đi xa
lượng cả dương gian
cũng như ngày đã vữa
cũng như chuyện thôi đành
hương yêu ngày đã là
rơi vỡ đã tan tành
tôi theo con tàu cũ
sống cùng loài rêu xanh
đến bên trời lận đận
lưu lạc mái hiên người
rượu đời tôi đã nếm
chua cay bầm môi thôi
con dao đời sắc bén
chém nát thân xác tôi
roi đời quất mạnh tay
thịt xương tôi mưng mủ
cơn thịnh nộ của trời
lưu đày tôi bảy kiếp
tôi và chiếc cùm gông
trái tim ôm vác nặng
lưu đày chốn đất người
ngàn năm nghe lệ mặn
hương trần gian cố nuốt
gượng sống hết chiều nay
lết lê đi mỗi bước
đếm xem hết một ngày
ngày đây chiếc dao phay
băm vằm ngày mai tới
tan nát một tương lai
chưa bao giờ trông đợi
chẳng bao giờ hoài mong
dấu tích ngàn năm
vẫn ngơ ngác trên ngọn buồn năm tháng
vẫn vàng phai từng gót bước đi về
đời xiêu đổ đời tan tành thảm thiết
dấu chân trời xanh mù tắp chân trời
cơn hạnh ngộ tưởng gần trong gang tấc
phút tương phùng ngỡ ở giữa tầm tay
giờ sum họp mộng đời xanh lá biếc
ôi mù xa nhưng mơ ước trong đời
ngày soi gương mặt thất thần lơ láo
tóc bạc phơ môi ngậm trái u buồn
tôi khấm liệm đời tôi trong dĩ vãng
chết từ khi xa ngọn cỏ quê hương
đất người ấy xin trả về tất cả
quê người vui xin từ tạ trong đời
mắt người xanh là hững hờ xa vắng
chim chuyền cành hót lạ tiếng trong tôi
đời buồn nôn chán ngán thấu trong da
ôi mạch máu chuyền đi dòng ngao ngán
tim nghẹn lối chật những điều thê thiết
ngực nặng nề khuân tảng đá u mê
tôi xuôi ngược tìm nguồn vui thuở trước
tôi chắt chiu nuôi nấng những vàng son
tôi vun xới chút vườn xanh dĩ vãng
kỷ niệm nuôi tôi dinh dưỡng từng ngày
tôi sẽ vùi thân trong cơn đau đớn
tôi biệt ly tôi giữa tháng năm tàn
tôi từ giã tôi trong từng hơi thở
tôi chia lìa tôi từ phút này đây
tôi ngọn đèn giữa con bão biển
tôi cuồng ngông hát một khúc nghêu ngao
thơ viết trăm bài chỉ lời vĩnh biệt
nói những điều xui vận lấy trong người
trả cho nhau đời nhau thêm lận đận
gởi về trời những ân huệ bấy lâu
hãy khâm liệm vàng phai dăm mấy lứa
trong quan tài gởi trả những tình nhân
từ đây ở những chốn mây ngan
lượng cả đất trời hạt nội tung bay
chốn hoang vu chim oanh vừa tấu khúc
trở về trời xóa dấu tích lưu vong
thư về Huế
những con chim sẻ, chim chìa vôi, con chiền chiện
đang múa ca
những ao bèo, giếng nước lạnh và nắng ấm
một sáng xuân
trong đời ta
một thời đã lỡ
như đã lỗi hẹn với ngọn cỏ may
như đã quên và nhớ
những áo mới thơm mùi băng phiến
trong dĩ vãng
hãy thức dậy đi trí nhớ nhỏ nhoi
phải lục lọi xem những ngày đã cũ
phải tìm cho được tiếng thở của chú nhện
trong xà nhà đã ở
và bước đi rất khẽ của chàng kiến đen
hàng xóm đã thức dậy chưa
hãy ra xem
có lời ru của hàng tre mới
những cây măng đã mọc đầu mùa
chim muông và cây cỏ
đã thay áo mới
chào đón một ngày rất trẻ
như ta đã già
những sợi tóc bạc buồn bã im lìm
phần còn lại một thời dĩ vãng
phải báo cho dĩ vãng biết
hôm nay có buổi chiều tà
xin tạ lỗi em
ta đã đến trễ
mọi chuyện đã được xếp đặt
như căn phòng của trái tim đã cũ
tiếng đập của hai buồng phổi mệt mỏi
chiều nay
xin lỗi em
xin lỗi một thời đã sống
như đã lựa chọn những nhầm lẫn
rất tình cờ
hạt nội mây ngàn
Tôi phượng hoàng bay tới cõi trời
tôi con én mỏng giữa tinh khôi
chào xuân một thoáng rồi ta biến
về chốn hư không chết nửa đời
tôi cánh tơ trời tới không gian
hiện đến chung vui với cuộc đời
mưa bão dập vùi trong phút chốc
tan tành không một chút âm hao
tôi rực rỡ như ngọn pháo bông
giữa trời xanh thẳm sắc pha hồng
u tối đi về trong phút chốc
ngậm ngùi xiêu bóng đổ chân không
tôi ráng trời trước mỗi cơn mưa
cầu vồng bảy khúc lúc giao mùa
hợp tan là lúc phân ly ấy
trong nghĩa đời ai chữ tử sinh
tôi hoa hồng thược dược đơm bông
cùng với xuân vui một tấm lòng
mai mốt tàn theo cơn gió thoảng
ai người chiêu niệm buổi thanh xuân
tôi chút trầm hương của không gian
ngào ngạt xênh xang tới giữa đời
rồi cũng tro tàn và cát bụi
bay về trong những chốn u minh
tôi gió xuân đắm thắm lụa là
chút tình tri ngộ để chia xa
nhớ nhau xin đốt lò hường cũ
so lại đàn xưa phút gấm hoa
tôi biết rằng sinh ký tử quy
sắc không một thoáng chút xuân thì
trách chi những chuyện trầm luân ấy
để bợn lòng nhau lúc xuân đi
nhớ mang theo
tôi tiễn tôi lên đường
màu chiều nay bâng khuâng
tôi đưa tôi lên đường
nỗi u trầm vướng bận
này đây là hạt bụi
mang theo đến quê người
chắt chiu làm vốn liếng
di sản của đất trời
này đây ngọn cỏ khô
gói trong hồn gìn giữ
quà tặng của cố hương
tiễn người đi biệt xứ
một chút của hương đêm
bấy nhiêu là hò hẹn
môi nào thắm nửa đời
mà xa người đành đoạn
nhớ mang theo mây bay
cụm tơ trời lãng đãng
chút trầm hương ngất ngây
khúc sáo điều cố lý
phương nam hề phương nam
mù tung bay cát bụi
dấu tích ngày chưa nguôi
bước đường ôi phiêu lãng
tôi và tôi lên đường
không bóng người đưa tiễn
tôi sẽ chết dọc đường
ai đưa tôi về mộ
người hỏi xuân về chưa
tôi nào đâu dám hẹn
xuân chỉ có một đời
là thôi là đành đoạn
cây cỏ có giao mùa
tôi hững hờ xa vắng
chim có hót chuyền cành
nhưng lòng ta chĩu nặng
quê người xưa người ấy
xin chút khói trầm luân
mặc niệm đời cô tịch
chiêu niệm ngày thanh xuân
Th. v
trong tay vừa một nụ cười
nghìn sông tơ tóc trăm lời nhớ thương
trùng trùng xây một thiên đường
với sông biển cũng vươn hương dặm ngàn
về cùng tay ủ dịu dàng
chân mòn ngựa cũng ngỡ ngàng đó không
trăm chiều thì chỉ lần thôi
sóng xa bãi cuối biết lời bể dâu
giữ cho nhau một mỗi lần cùng nhau
tay anh đây cũng ngại ngần
vịn cành hạnh phúc chia phần héo hon
đời anh đây cũng mỏi mòn
lời anh đây cũng có còn xanh non
em về hương nhụy trang hồn
tóc mây ủ nếp bên cồn cỏ hoa
một mai trời bể đang nồng
với nhau ta có tấm lòng bao dung
nghìn sông tơ tóc muôn trùng
giang hồ còn chỉ mịt mùng trong sương
với nhau mộng chỉ bình thường
đời ta nửa gánh về thường yêu người
cùng nhau dưới một phương trời
trong nhau ta có một đời cỏ hoa
nâng niu từng bước chân ngà
giữ gìn bóng mát trăng tà dặm khuya
hãy xử trảm tôi đi
trăng treo mái hiên
chiều đã quê hương chiều trong trừ tịch
sống lại trong tôi một phút tình cờ
đốt sáng trong tim một hơi lửa ấm
tưởng tro tàn bởi từng bấy nhiêu năm
tôi ngu dốt đi tìm ngày thắp sáng
tôi dại khờ hong nắng giữa quê ai
rồi một buổi ôm hoàng hôn quá muộn
nhớ mặt trời phương cũ mãi không nguôi
ơi cụm rau thơm có nhớ tôi không
ơi con trai già đừng trách tôi nhé
đứng oán tôi này ngọn tre xanh
tôi là kẻ chung thân phụ rẫy
tôi thất hứa với cây mù u
tôi lỗi hẹn với ngày mưa cũ
tôi bạc ác bất nhân quên chiều nay
không về lại thăm một vùng hư ảo
tôi điêu ngoa quỷ quyệt khôn lừng
tôi đánh lừa mùi hương dạ thảo
khi tôi đi hoa có bảo rằng chờ
sẽ mở nụ một lần rồi úa héo
hãy xử trảm tôi đi trăng treo mái hiên
hãy căn nọc, bóc da, băm vằm từng miếng
cho thỏa, cho nguôi, tôi người lang chạ
quên hẹn về thăm lại buổi trăng non
hãy lưu đày biệt xứ tôi đi
bởi can tội bỏ quên một chiều hè cũ
hãy tru di tam tộc tôi đi
bởi tôi sẽ không bao giờ thấy lại dàn hoa thiên lý
tôi chính là quân lòng lang dạ thú
tôi phỉnh phờ gạt gẫm nắng lung linh
ôi mái tóc ngàn năm như lệ ứa
chảy ròng ròng cho đến mãi trăm năm
chiều nay ai thắp dùm tôi
nén nhang bụi mờ dĩ vãng
ai đốt dùm tôi
vàng mã ở trang thờ
hồn tôi sẽ quẩn quanh bên gốc hoàng lan
con chim én bay về nhắc tôi ngày xuân đã hết
rồi tôi sẽ như tro tàn kia
chỉ một đời sống trên dương thế
vô thường
ta chính là hạt sương
đọng trên cành lá biếc
chiều nghe tiếng thu không
tan tành cùng giọt lệ
một tay níu cửa trời
ôi hư vô cùng khắp
chân nào bước nửa vời
sáng ngay nghe tiếng chim
biết là ngày vẫn có
ai người trước đi qua
tôi sa mù từ đó
ai tụng buổi kinh chiều
cho say mầu nắng ấy
này là chút trầm hương
xin dâng đời lữ thứ
ôi giữa buổi canh khuya
sao đã nghe tiếng kệ
nhắc nhở đời hư vô
tôi cũng vừa kiếp khác
ngồi dưới cội cây già
sám hối cùng cây cỏ
xin ăn năn trời đất
thôi, lỡ đời yêu thương
ôm một thoáng sắc không
để ngàn năm lệ ứa
tôi cùng với tro tàn
hòa nhập đời vô lượng
nghĩa trời đất vô thường
cửa hư không phía trước
tôi cũng đã vô thường
sống như đời thạch nhũ
nếu gọi đời vô thường
xin một lần ơn phước
mai về lại xóm thôn
nghe chày kinh tỉnh giấc
chôn cất đời nhau
ở mái hiên ngoài
nầy nén nhang lòng thắp sáng lên
tỏ tường khuôn mặt của yêu đương
chói lòa những nét đời đau đớn
rực rỡ hờn căm hương ái ân
mặt nạ tình rơi vỡ tan hoang
chiêu hồn u uẩn tiếng ngân chuông
chao ôi, một lỡ lầm sau trước
là tiễn đưa nhau đến mộ phần
có tiếng kèn đồng sênh phách tấu vang
hay chỉ mình ta và giun dế than
mầu chiều ngưng đọng bên kia mộ
đưa tiễn người và ta tiễn ta
cuối cùng nào cũng đến thương nhau
chấm dứt nào cũng đẫm lệ sầu
hợp tan là lẽ đời bày biện
đây những dư hương của mặn nồng
ta đứng bên trời khóc thở than
tay cầm những óng chuốt tơ vàng
nâng niu hạt nắng vàng xưa cũ
một chút vàng phai trong khói hương
trời đất mênh mang đường cố lý
xa xăm nghe tiếng mõ quanh chiều
bên kia khuôn mặt người yêu dấu
còn đọng mi sầu giữa đồi hoang
người hẹn cùng ta tới một phần
nhang đèn thắp sáng tiệc chung thân
nầy em chút rượu đời cay đắng
uống cạn và đập vỡ ly tan
thời hạnh phúc
hãy như chim sống đời cây cỏ
hãy như lá uống giọt tinh sương
mây đong đưa sống đời ca vũ
hạnh phúc đời trĩu nặng con tim
mỗi chúng ta vói thời hạnh phúc
ôi thoáng nhanh như một tình cờ
như giọt sương muôn vàn thân ái
như trầm hương huyền hoặc trong đời
xin cam tâm làm người tử tôi
xin một đời tù ngục chung thân
ôi gông cùm ngọt ngào hương sắc
cùng ơn đời một thuở cùm gông
chút trầm hương xưa
nhà ai buổi cơm chiều
khói bay màu hổ phách
lòng tôi chợt tiêu điều
đường nào về cố lý
nhà ai vui sum vầy
tôi nỗi niềm ly khách
chân bước đã xiêu xiêu
tìm khói bay trừ tịch
đây chút của men say
uống đi ngày đã hết
quê nhà ngoài tầm tay
khói hương ai nhen nhúm
ruộng đồng em có cấy
hạt mạ vẫn đơm bông
con trâu già khập khiễng
em mục đồng sáo bay
gởi cho anh hạt lúa
gieo thử xuống quê người
chiêu hồn đời đã mất
tuy niệm thuở thanh xuân
hạt lúa không nẩy mầm
bởi quá nhiều cay đắng
nuốt ngậm ngùi trong tim
ôi một đời lưu lạc
con đường thơm bóng cây
ngọn ngô đồng đầu ngỏ
đường làng khúc khuỷu đi
tuổi thơ cùng anh chị
em gái ngoan anh thương
tưới dùm anh ngọn cỏ
hoa dại ở ven đường
thăm dùm anh chú nghé
hương cỏ may còn thơm
bò vàng còn ngậm lúa
hiên tây cây hoàng lan
còn thơm mùi dĩ vãng
có thấy áo ai bay
cô láng giếng e ấp
tiếc không nói cùng nhau
khi tuổi xuân còn có
đường mòn thơm dấu chân
của người em đầu ngõ
hàng tre có còn xanh
như khi ngày ly biệt
quê nhà xa mù tắp
ai nhan chút trần hương
để cuộc đời lữ thứ
lòng yên đời quạnh hiu
tôi là kẻ ly khách
rượu tiễn còn nồng say
chút giao mùa cảm tác
khói chiều rưng rưng bay
Huế
cơn mưa nào lay tôi dậy đêm nay
bão táp vào nói với tôi mùa đông đã tới
trên tay với những cánh đồng ăn năn
ngọn gió chạy trên mặt lộ
những phiêu lưu đã đủ cùng ngày
ngọn dao cắt chém từng bước tới
cơn điên mê một thời
nắng vừa xong một buổi
nỗi nhớ nào nuôi tôi ở tuổi năm mươi
phải đó, bóng mát nội thành chính là
điều tôi phải tha thứ
con ve bầy phượng vỹ ngôi trường
khắc phiến đá nỗi niềm tôi ở đó
bằng hữu đâu chính là những nhân danh
uống cho hết cơn đau viễn xứ
hôm qua Huyền Trân công chúa chào mừng
nắng Kim Long chiều Gia Hội Trường Tiền
dậy đi thôi trí nhớ ươn hèn
suốt dãy phố đèn lên một lượt
những gót chân hồng mấy lời nói nhỏ
là kinh điển đọc suốt dặm đường
vừa thấy Trưng, Hưng Đạo và Gia Long
cơn mưa rực rỡ cuối đời
cơn mưa vỡ tan
mưa, mưa, mưa, mưa, mưa, mưa
lửa cháy trong tôi, trời ơi, tôi vừa gặp nạn
chiều nay Vĩ Dạ có nhớ tôi không
thắp dùm nén hương giữa vùng dĩ vãng
đi dùm tôi hỡi gót chân son
nghe thơm ngát hương sen thượng tứ
dòng nước mắt ứa một lần cuối
tỏ tình với Huế một lần cuối cùng
con chim hót, dòng sông xanh và nắng
cơn địa chấn nào khiến tôi bật khóc
kỷ niệm, trời đất ơi, kỷ niệm
băm vằm tôi đi chém nát thân tôi
làm hồn ma lởn vởn trên đồi
để nhớ lại bãi dâu An Cựu
tôi vẫn là người học trò ở tuổi năm mươi
qua một dòng sông trời bẽn lẽn
đi theo em áo trắng tóc bay
một vòng xe thấy mình quá trẻ
những ngọn rêu trong thượng thành
cây thông già trên lăng Thiệu Trị
đôi mắt và mối tình rất trẻ
nuôi nấng tôi đến tuổi trưởng thành
hạt bụi của trời
ngó xuống ngày hư vô
sương mờ đời phía trước
tôi cũng như cỏ khô
mọc trên vùng đất lạ
ngày đã hết theo ngày
trơ một niềm chai đá
đời đã hết theo đời
tôi còn chi gìn giữ?
bụi phủ thân xác này
tâm hồn rêu phong đó
nói chi chiều dĩ vãng
đọng những màu thân yêu
ôm một vùng quá khứ
khóc thương trời một phương
ươm một màu kỷ niệm
gieo xuống hạt đau thương
cách chi một đại dương
sống trồi vào bể khổ
cách chi một bầu trời
thấy sao được yêu thương
tôi đi người ở lại
tôi chết người còn không?
cũng dẫn trong héo úa
cũng dẫn trong tang thương
nếu một mai còn nhớ
hỡi ấm nồng tay người
gởi một vùng phiêu lãng
dặn dò nhau mấy lời
cửa trời như hư không
cửa đời như mắt biếc
am vắng vào dạo chơi
chợt nghe kinh tỉnh giấc
trong ngôi nhà mới đó
những hân hoan đang đợi trong ngôi nhà
những chiều xanh lá ngọt ở môi chờ
vừng trăng sáng dọi hồn ta bữa nọ
cơn rượu vừa hâm nóng những tươi non
giòng núi biếc vói tấm lòng sum họp
ngọn đèn xanh soi sáng bước ngu ngơ
dốc mù xương tay nâng điều muốn nói
cũng dại khờ như buổi sáng không hay
cỏ ngây thơ chưa nói đã mỉm cười
ta cũng vậy thưa em điều thơm ngát
tóc mới lớn đêm qua đâu có biết
những tế bào sống lại sáng hôm nay
cuối đêm xanh trăng cũng muốn dặn dò
ngày mai tới mang theo màu ngọc lựu
sẽ toàn bích như bên cồn lá ngọt
sao dịu dàng những phiến núi sau lưng
lạ thay y như vừa thức dậy
giữa giòng sông cuối bãi nắng xênh xang
con chim lạ bay bên trời hạnh ngộ
góp nắng vàng xao xuyến chút trăng suông
hãy hong tóc một sáng vừa đủ lớn
để băng khuân ngọn cỏ úa hiên ngoài
kỳ diệu quá sáng nay chim mới nói
một lời gì không hiểu thấu ngàn năm
mỗi chúng ta tự thắp sáng trong hồn
lửa đã cháy rực một trời cuối ngọn
đốt dùm ta màu chua cay bữa nọ
để tro than cùng ca hát một ngày
con chim sẻ đầu tiên đậu trên mái hiên
muốn gây dựng cuộc đời tiêu đã cạn
có sao đâu hạnh phúc ta cũng vậy
nỗi êm đềm như bữa sáng hôm nay
rồi đây có những đám mây xanh
đến trò chuyện tỏ tình hoa với lá
đã lâu lắm chưa nghe chim múa hát
cỏ thật thà thưa đã tới chung vui
nắng hân hoan đâu rót rượu mừng ta
mừng tóc bạc mừng cuối đời đã trải
mừng ta xa quê hương mãi mãi
để ngàn năm nghe lệ mặn trên môi
cuối năm 83
nghe tin bão lụt ở Huế
mưa đẫm ướt hồn tôi
cuốn phăng đời lưu lạc
bão dữ trong trí tôi
nhận chìm hồn tơi tả
còn những giọt nước mắt
lăn xuống đời cuối xế
còn có những cảm thông
của người con bạt xứ
phải, tôi là đứa con hư
với thành quách của Huế
tôi lịm trong chiều mưa
chia xa giọt mưa nắng
cuồng lễ trong hồn tôi
mưa điên bằm trên trán
gió gập chiếc lưng còng
trước phần đời khốn khó
mây ác độc như câm
vô tình hơn kẻ dữ
bạc ác hơn thú rừng
nuốt phăng từng mái rạ
gió xóa bước tần phi
tung gót hài cung cấm
bay đi hạt bụi mờ
cung vua ngàn năm cũ
bão phiền lòng mẹ già
đau buồn cùng anh chị
ôi trời đất vô tình
điêu ngoa hơn ngạ quỷ
chia cho tôi đắng cay
sớt dùm niềm khốn khổ
san sẻ giọt lệ nhòa
với quê hương nghèo khó
quê người nghe tin dữ
tôi ôm trái đau thương
quẩn quanh như thú dữ
giận trời đất vô lường
di sản của chung đôi
trả lại người muôn trùng xanh lá biếc
hương trần gian nhắp đắng ở môi cười
đã vỡ vụn từng bước đòi lỡ nhịp
ôi cuồng điên những thơ dại trong đời
người cũng vậy tính toan dăm bảy bận
tình không hơn những sấp ngửa muôn phần
chân dẫm nát ngọn cỏ hồng ươm nụ
tiếng cười điên vang dội cuối trong hồn
những phần hương còn lại đã trao mời
môi uống cạn chén rượu hồng dã rót
bấy nhiêu đắng cay bấy nhiêu hò hẹn
trả lại người hạt nắng đã vàng phai
áo mộng trời xanh hương nồng cỏ biếc
cũng như không trong một thoáng không ngờ
cũng như vàng bay trên từng ấy lá
hong tóc bên trời lận đận ai hay
trả lại người sân chiều hoang vắng cũ
những hẹn thề thời tuổi trẻ heo may
ngày xõa tóc cười ngang chưa đủ giọng
hẹn với mặt trời ở cuối chân mây
còn lại phần đời tặng nhau tục lụy
với hay tay nhặt lượm những tan thành
xin dành dụm vạt nắng vàng trước ngõ
gởi tặng người di sản của chung đôi
dưới mái tam quan
ta hẹn ta áo ai
ngày ngu ngơ thuở trước
dưới mái tam quan nầy
chia nhau từng giọt lệ
san sẻ tiền ngân chuông
sót chia từng giọt lệ
đã hẹn với màu chiều
ước thế mây tám hướng
tay vin ngày mộng ảo
ôm một thoáng hư vô
giữ gìn màu lá úa
rơi một phút không ngờ
lời hẹn như mây nổi
ta như áng mây bay
lời thế vừng trăng sáng
quên cơn gió thoảng ngoài
hái một giọt sương mai
ngắt một cành nắng sớm
với bắt chút tơ trời
tặng nụ cười xa khuất
ta có ngày dâu bể
đời mưa bão như rừng
đêm qua cơn địa chấn
rơi vỡ lời mây bay
bên nầy là chân trời
ta làm sao về được
ôi mái cũ tam quan
rêu phong như đời sống
rêu phong như tình ta
của năm 68
em cũng vậy đi trong vùng chợt ngã
mỗi trăm năm cao vút đỉnh yên bề
ngày thắm thiết mang theo cùng di chúc
chợt nghe không lời âu yếm vô vàn
xanh thẳm quá cuộc đời màu lá mạ
là vàng phai một dì vãng trong đời
thôi chấm hết vùng trời mưa bão đó
như giấc mơ đánh thức một phương trời
dĩ vãng ấy thoảng qua như mộng mị
kỷ niệm trong tay ngà ngọc trong đời
em về với buổi bình minh chợt tới
đem cho tôi phần yên nghỉ đời đời
tôi sẽ chết trong vòng tay âu yếm
tôi sẽ trẻ thơ cùng năm tháng cười
hạnh phúc ấy trăm năm còn gìn giữ
những ân tình treo giá ngọc cho cam
hạnh phúc ấy, hạnh phúc tôi mong ước
hỡi em yêu tôi đón rước theo cùng
chung cuộc
em còn nhớ không những nhánh sông này
sương còn thắm mộng cũng gần tay hái
những chao lượn thời của xanh tóc ấy
những chiều hai tay vói đất trời
ở dưới chân đời sống dật dờ
chim đã mỏi cánh bay ngày đã cuối
lưu niệm hương thanh xuân thân ái
có chút vàng phai trong hơi thở tôi
đằng xa là những mỏi mệt đang chờ
ngựa đã hết vó câu màu đã úa
tội nghiệp những phiêu bồng tóc rối
thảm thương chiều nhạt nắng phôi pha
hóa ra gì cũng là chung cuộc
trái tim cũng chỉ có một thời
những ăn năn chưa toan tính cùng đời
đã nhạt đã phai trên ngàn sợi tóc
tôi xe tang đi nhặt những đắp bồi
nhớ khâm liệm mấy chiều xanh lá ngọt
để đời sau trên những bờ đá bãi
em còn chờ trăng cũ tới chung đôi
đêm nay ta còn ở đó hay không
làm sao hiểu có màu bên vườn cũ
phong phú quá trong tay đầy hạnh phúc
đã hờn căm sự sống tới không chờ
khi ta hết còn ở lại đây
em nhớ mặc áo trùng dương vạn đại
chờ ta ở bên kia bờ bãi
cũng mòn hơi không thấy bóng xanh rì
đời vui biết mấy nếu nắng chưa phai
tóc chưa bạc trái tim còn hơi thở
nhớ nhé dời sau cùng lá cỏ
nhớ nhé đời sau có đây không
phục sinh
làm sao anh hiểu nổi dốc cạn đời anh
những phiến lá chập chùng trên môi quạnh quẽ
hãy thắp sáng lên ngọn nến đã tàn
rồi không gian là bờ hư ảo
ta bắt đầu đi vào nơi cuối cùng
chốn hẹn hò của rừng và biển
những vì soa có in dấu chân
của thòi phục sinh
trên dấu đá mòn với những đẽo gọt
là bước chân của người đã tới
đã bỏ đi với những cát bồi
ôi những bản tình nồng như vừa chợt thức
mùi băng phiến thơm mãi áo chàng
một lần, nói với
tặng Trần Kiêm Uyển Thanh
Trần Kiêm Thuấn
con thấy đó sinh thời ta đã sống
vị chua cay nhấp đắng đã tê môi
những nhục nhằn mai mỉa ở trong tôi
những oan nghiệt như chực chờ réo gọi
ta lẫm liệt đi trên ngàn giông bão
tay vung gươm chém nát những ươn hèn
chẳng bao giờ là một kẻ tham lam
chân ngạo mạn bước đi cười nửa miệng
đời tặng ta với muôn ngàn quỷ quyệt
ta khước từ làm kẻ lạ không quen
để suốt đời cùng bằng hữu anh em
nhấp chén rượu ngang tàn như đá núi
có kẻ dạy ta những lời nói dối
chẳng khác chi tên thảo khấu bên đường
chả bao giờ ta là kẻ lọc lường
để nhơ bẩn uy danh dòng họ ấy
ta vốn là kẻ làm thơ
lòng như biển hồn như sông núi
cũng có khi nỗi buồn như đêm tối
vốn thật thà như một kẻ ngu ngơ
kể từ dọa thành thất cơ lỡ vận
mất quê hương xa Liễu Hạ anh em
bị đời khinh như một lũ khốn cùng
ta thất chí thành một phường man mọi
ta còn có khi viết văn làm báo
kế sinh nhai cũng lấp liếm qua ngày
thôi nhắc gì những bôi bác hôm nay
thêm hổ thẹn những gì ta đã có
con của bố những tháng ngày đã sống
ghi một lần như dấu tích ngàn năm
để một mai ta cũng phải trăm năm
đó, di chúc của ta còn gởi lại
một thời để sống
ngọn đuốc nào thắp sáng đời tôi
dấu chân nào trên bãi cát bồi
bao nhiêu phong nhụy trong tay nắm
những cánh diều bay dưới tóc tôi
mấy phiêu bồng ở dưới hiên mưa
chôn liệm đời nhau gốc cây già
một mai trăng nước tình thơ mất
là chết đời nhau mấy dặm đường
sông đã trường giang ngày đã lỡ
đâu bờ cố cựu mấy ta huy
dấu chân đời sống lòng mưa bão
ngẩng mặt cùng đời ta đắng cay
có một thời ngậm trái khổ đau
nâng tà hư ảo những heo may
hãy xem trăng chết cồn mây bạc
sống cũng vừa tan dưới một bia
ai hái dùm tôi chút mặt trời
đong lường phong nhụy giữa mù khơi
nhìn xem dấu tích thời qua đó
có thấy trăng mềm dưới dậu thưa
hẹn với mái hiên tình đã muộn
môi chờ gió biếc động mai ai
đêm qua hoang vắng thành quách cũ
sống u hoài chết cũng hư vô
tuổi có mây và trăng dưới chân
ngày đã xanh như mộng chưa thành
dưới hiên bóng nhỏ che đời sống
có đủ cho vừa thấy dáng ai
ta tuyên dương tuổi mộng hao gầy
ôi vinh danh ngày tháng heo may
chút tình tri ngộ đong đầy ấy
là mãi thơm hương dáng dị kỳ
sáng mai gầy em hái dùm ta
chút nắng tinh sương mới dậy thì
chôn liệm dùm ta mầu ký ức
tro tàn trên những luống hư hao
làm thơ, chỉ để tặng
một dòng sông
tôi bỏ Huế đi không lời từ tạ
sông nước nổi trôi
như chia ly không hẹn những sáng không chờ
tôi đành đoạn theo giòng thác lũ
những chiều hoang không tới những sáng khuya mong
cồn cát chưa quên những giấc canh gà
những tiếng chuông êm không giữ tôi lại
tôi là kẻ bạc bẽo chiều nay
nắng trưa hè tôi bỏ đi sao đành đoạn
những tường thành rêu mốc nói với tôi những điều gì
những cây nhãn nội thành nuôi tình tôi một thời trả dại
những tối Kim Long
những chiều Vĩ Dạ
ôi tình thơ và những ngày thơ
cơn bão đã thật sự tới
ngọn thủy triều cuốn mất đời tôi
cơn địa chấn nào cuốn tan những giấc mơ vừa toan tính
đất trời không dung bạc ác bất nhân đến thế là cùng
mai tôi chết ở cuối hiên người
chôn cất đời nhau nhớ mang theo
những sợi tóc nhỏ
những chưa thành
một nụ cười
khâm liệm dùm ta
chút nắng vàng phai trên giòng sông nhỏ
kỷ niệm nào thắp sáng đời tôi
kỷ niệm chính là trái tim biệt xứ
kỷ niệm là thành quách vây kính
kỷ niệm rực rỡ chói lòa
kỷ niệm nuôi tôi đến khi nhắm mắt
tôi chỉ là một kẻ làm thơ
viết những bài tặng Huế
như một người trong cuốn quốc văn giáo khoa thư
sau khi đi tất cả các nơi
chỉ thấy Huế đẹp hơn cả
nơi cuối cùng của đời chàng
làm sao anh hiểu nổi dốc cạn đời anh
những phiến lá chập chùng trên môi quạnh quẽ
hãy thắp sáng lên ngọn nến đã mòn
rồi không gian là bờ hư ảo
ta bắt đầu đi vào nơi cuối cùng
chốn hò hẹn của rừng và biển
những vì soa có in dấu chân
của thời phục sinh
trên dấu đá mòn với những đẽo gọt
là bước chân của người đã tới
đã bỏ đi với những cát bồi
ôi những bản tình nồng như vừa chợt thức
mùi băng phiến thơm mãi áo chàng
đời chẳng cần tái ngộ
thôi cũng lỡ vầng trăng vừa mới rụng
chút gió tàn rơi vỡ ở bên hiên
chút tình thơ còn nồng giữa môi điên
không e ấp chưa quên hàn tay nắm
những sáng chưa tan những nồng môi thắm
cơn mưa riêng, riêng của chúng ta
những nắng ấm chỉ dành cho hai đứa
những Vỹ Dạ chờ trăng chờ trăng chúng mình đôi lứa
những Ngự Bình nghe nhạc khúc thông reo
phố phường đi là của chúng ta
không kẻ khác sớt chia từng gót bước
con phố hẹp cũng bằng lòng đón rước
tiếng guốc đi rộn rã khắp sân trường
tiếng ve sầu tấu nhạc lúc ai qua
gió cũng thấy áo em sao trắng quá
mây cũng hiểu tóc thề người thục nữ
đi ngang cầu còn quấn quít lo âu
sợ kẻ thấy mắt nhìn người yêu dấu
đường Nội Thành chung bóng nắng đôi ta
như tàng lọng chở che tình hai đứa
khi yêu nhau chẳng cần lời đã hứa
sợ cầm tay chao động cõi linh hồn
sợ sen nở rồi tàn như số kiếp
ngọn sầu đông có bao giờ thấy biết
cơn mưa nào khua động những hồn đau
cây diếp cá có khi tàn diệp lục
sông An Cựu cũng đôi khi nắng đục
huống chi mình không có lúc chia tay
ta đi rồi em có thấy mắt thầy
hàng lệ nhỏ xót thương người lưu lạc
ta lỡ lạc bên trời lòng bão nổi
đổi họ thay tên đường xưa khác lối
tóc bạc mầu sương gió bởi chia phôi
ta sẽ chết ở dọc đường hiu quạnh
hồn chưa tan bởi nhớ dáng hao gầy
xác chưa rữa vì đợi bóng thơ ngây
chung hợp cẩn ở một đời sống khác
cũng chẳng cần tái ngộ kiếp này đây
nhưng nhất định một lòng thương vô hạn
hương trần gian
trong trí nhớ nhỏ nhoi của mỗi chúng ta
đầy niềm hối lỗi
những lòng ăn năn
những cơn mưa trên thượng thành
đẫm ướt hồn nhau
những áo trắng
những yêu em
những cơn mưa là tiếng đàn kỳ diệu
những thì thầm trên mái tóc
những vuốt ve
những lời phủ dụ
cơn nắng thơm nồng
một ngày tháng hạ
những cây nhãn trong nội thành
tiếng ve nổi trôi
bầy phượng vỹ
tiếng guốc khua vang
gõ xuống đời ta
những vang động trong trí nhớ chàng
nghe âm vang của ngày xưa cũ
em nhón gót
đi qua
trong đời ta
hãy phơi cho ấm lòng lệ nhỏ
hãy phơi cho chàng hàng me xanh
hãy gởi cho người hoa dạ lý
mỗi chúng ta chia sớt lỗi lầm
đêm nay
hãy nhìn xem
những phiến lá chập chùng nói với nhau một điều gì
mùi thượng uyển
trang điểm chúng ta
trên mỗi bước đi
mai sau
mai sau nắng tắt lòng khô cạn
tưởng nhớ nhau người mãi biệt ly
hồn thiêng hiển hiện trên sông nước
hoa cỏ u buồn trên bước đi
lòng đã quá giang về nẻo bến
núi nhớ rừng lá đổ nghiêng nghiêng
sương pha mầu áo người năm trước
mưa đã chiêm bao nửa giấc mềm
đời đã rêu phong lòng đã tạnh
giận vừng trăng biếc ở ngàn khơi
cửa chiều đã khép tình khô hạn
đêm lạnh hồn đau mấy mảnh đời
em nói cười vui giữa giấc mơ
hoang liêu nhầu nát lạnh ơ hờ
chuông chiều Thiên Mụ vang vang vọng
tưởng gót em về dưới cội hoa
cửa chiều
chiều có một giòng sông
đời ướt đầm mưa bão
mười năm như môi câm
nuốt hờn trong trí nhớ
ly khách buồn chi lạ
ôi giọt nắng oan khiên
nghe mưa về não nuột
như ta lìa anh em
cửa chiều đã khép chặt
ngày trơ một nỗi buồn
đêm nay trời nguyệt tận
tinh tú sầu như câm
tay vươn níu cửa trời
ta một vùng trăng lặn
hoài mong một tiếng gà
nhìn quê hương đã khuất
sương đẫm ướt hồn tôi
cỏ cây chừng thinh lặng
ôi sợi tóc hôm qua
cùng nỗi buồn đã bạc
ta còn nỗi tiêu vong
hồn đời khua đã cạn
chuông chùa rung cõi xưa
ta với buồn vô hạn
mưa nấc trên mái hiên
là hồn ta hiển hiện
chiêm bao em có nghe
nỗi lòng không định hạn
ta là chim bói cá
đứng soi mặt bên hồ
lòng đã rong rêu quá
cùng nỗi buồn chung thân
ngắm soi vùng dĩ vãng
nhớ nụ cười khuất xa
hàng tre loang bóng đổ
trăng gầy soi bước đi
nhân gian đâu nhớ được
mùi tóc nhập cỏ hoa
hỡi người em đầu ngõ
một chiều nay cách xa
gia tài xin gởi lại
nặng chĩu gánh ly hương
nỗi buồn hơn đá núi
nỗi sầu có ai hay
một vùng trăng hờn tủi
mầu tro than cuối đời
hồn tôi hòn đá tạc
ghi dấu đời qua đây
khói buồn quanh mái tranh
mấy rưng rưng giòng lệ
nỗi sầu như đá câm
tôi cảnh đời hoang phế
lòng đã như thâm cung
hồn đã đầy sạn đạo
tha hương từ dấu giày
viễn phương trong mắt ướt
trăng rằm xanh bóng cây
hồn nghiêng sầu vô hạn
em buồn như rừng mây
ta hồn đau cố quốc
nỗi buồn như quê hương
một tấm lòng Huyền Trân
chiều lặng lờ trên ngọn hoang liêu
nắng chậm đi trên bãi cát bồi
lòng nghiên che khuất màu u tịch
trăng gió buồn đi ai tiễn chân
em về bên đó lòng u uất
một chút lòng riêng gởi gió mưa
một chút âm vang màu kỷ niệm
cũng đành như nhạt nắng phai hương
lòng đã nghe tiếng sóng bên sông
âm ba xao xuyến ngập trong lòng
thì thôi trăng nước còn khua mộng
có đợi chờ nhau dưới mộ phần
nâng chén vu quy màu nước mắt
trời ơi nghe roi vỡ trong lòng
từ đây áo trắng là thương tiếc
chung ngọn đèn khuya giọt lệ thầm
người ấy thì thôi nghĩa thủy chung
bao nhiêu hò hẹn bấy nhiêu lần
chim ngàn bay mãi xa mù tắp
để nắng phai tàn dưới mộ sâu
ai dẫn ai theo ngày nắng tắt
ai vuốt ve dùm mái tóc xanh
ai nâng tà áo ngày xa khuất
ai giọt mưa buồn mãi long lanh
ai hẹn ai dưới cội cây già
để nghe trăng vỡ mái hiên xa
bóng em kỳ diệu hoang liêu quá
hai đứa chung đôi dưới nắng tà
trau cầu rượu cưới tình em nhận
sao phụ đời nhau hỡi dấu yêu
hồn em hiển hiện trân trăng nước
soi thấy lòng đau nửa mảnh chiều
em mơ áo mão ngàn nhung gấm
một chút phù hoa đã bạc lòng
để mãi ngàn năm nghe lệ mặn
tiếng thầm rơi vỡ mấy âm hao
với nhau đỉnh Ngự chiều không nói
mấy hẹn hò nhau soi bóng mây
một chút hoa xoan tình vạn dặm
đau cành phượng vỹ mấy rưng rưng
tiếng nhịp chèo vang vang trong nắm
nụ cười ai khua động đáy linh hồn
mầu nắng lụa ngàn năm trên bãi vắng
một hồn chìm mãi chẳng thấy tăm hơi
trong trí nhớ chàng
rồi tôi sẽ về thăm những chiều mưa
một góc ga cũ
phố xưa
những điều thân thiết
những An Hòa, Gia Hội, Bao Vinh, Long Thọ,
Trường Tiền
chợ Mai, chợ Xép, Nam Phổ, Kim Long, Giã Viên,
Bạch Hổ, Bảng Lảng, An Hòa
phiến lá xanh non Liễu Hạ
mầu quít thơm ngọt Hương Cần
mái đình La Chữ
vẻ buồn bã im lìm của cây mù u
một lòng hoài cổ
thăm lại
những lăng tẩm trong trí nhớ chàng
những xao động trên hồ bán nguyệt
hương sen thơm trong ký ức
hoa đào, trắc bạch diệp
bia đá công nghiệp khắc ghi
bong mây trên nhà thủy tạ
vang tiếng độc sách ngâm thơ
một thời vua chúa
những vách cột gắn mảnh sành với nhiều hình thể
long lân quy phụng
là Huế ngàn đời
ký ức thẩm sâu một thời thơ dại
tiếng trống Tam Tòa
quan đô sát uy nghi
thăm lại Thánh Miếu
những bậc tiên hiền
mấy hàng thông trên Văn Thánh
những cây bàng giữa mai trưa
Phú Văn Lâu
những công yết sắc dụ
phó danh những tàn khoa thi hương, thi hội, thi đình
hoàng thành
điện Thái Hòa hia mão thiết triều
điện Khảm Văn trong vườn Cổ Hạ
đền Thế Miếu khi băng hà
Tử cấm Thành u tịch
ta sẽ đi thăm Tam Cung Lục Viện
Diên thọ, Trường Sanh
cung Khôn Thái dấu vết tần phi
một thời ân sủng
điện Cần Chánh thơm bước dấu hài
bóng chiều buông phía cung Diên Thọ
núi Ngụ bình
hàng tùng xanh biếc
chở che cho Huế
mưa bão mỗi năm
cơn mưa điên một sáng
gió thổi ngược một chiều
trong trí nhớ tôi Huế là cõi vô biên
hồn của xác y nguyên không phai sắc
cầu ngói Thanh Toàn nghe vỡ lệ
Kim Long thôn nữ dáng thơ hồng
để ai xao lãng đời nghiên mực
chiều nắng xôn xao một tấm lòng
sách đèn e ngại người sông nước
một chút thơ ngây như bóng mây
tình câm khép kín màu trinh bạch
để mãi ngàn sau chút mắt cay
lòng đã điểm trang chờ hạ đến
một mùa hoa máu đẫm trong hồn
môi hồng má phấn người sang bến
bỏ lại trường xưa với sóng cồn
một mảnh tình riêng người lận đận
hận lòng không nói buổi thơ ngây
nhớ mùa phượng cũ hồng môi má
đời đã nghiêng nghiêng vạn cổ sầu
hồn ta đã về đó
mai sau mưa mái hiên
là hồn ta về đó
em ngồi học bên đèn
ta dỗ dành sách vở
đời ta là giấy mực
em gieo thơ Thịnh Đường
chép một bài tứ tuyệt
hồn thiêng, em có hay
em sách đèn có thấy
ta hoa ép khô tàn
chỉ một ngọn gió cuốn
đời hoa nhập nắng vàng
ta là tiếng guốc mộc
sáng trên phố chiều mưa
che nghiêng vành nón trắng
màu chiều ai tiễn đưa
ta là hoa bồ kết
thơm mái tóc kiêu sa
ta lòng gương ý lược
tiễn bước chân người qua
chiều nay mưa bên sông
nhìn tấm lòng đã cạn
thấy người bao năm trước
nguyên vẹn đứng trong hồn
thư về Huế
những con chim sẻ, chim chìa vôi, con chiền chiện
đang múa ca
những ao bèo, giếng nước lạnh và nắng ấm
một sáng xuân
trong đời ta
một thời đã lỡ
như đã lỗi hẹn với cỏ may
như đã quên và nhớ
những áo mới thơm mùi băng phiến
trong dĩ vãng
hãy thức dậy đi trí nhớ nhỏ nhoi
phải lục lọi xem những ngày đã cũ
phải tìm cho được tiếng thở của chú nhện
trong sà nhà đã ở
và bước đi rất khẽ của chàng kiến đen
hàng xóm đã thức dậy chưa
hãy ra xem
có lời ru của hàng tre mới
những cây măng đã mọc đầu mùa
chim muông và cỏ
đã thay áo mới
chào đón một ngày rất trẻ
như ta đã già
những sợi tóc bạc buồn bã im lìm
phần còn lại một thời dĩ vãng
phải báo cho dĩ vãng biết
hôm nay có buổi chiều tà
xin tạ lỗi em
ta đã đến trễ
mọi chuyện đã được xếp đặt
như căn phòng của trái tim đã cũ
tiếng đập của hai buồng phổi mệt mỏi chiều nay
xin lỗi em
xin lỗi một thời đã sống
như đã lựa chọn những nhầm lẫn
rất tình cờ
khi bỏ Huế ra đi
mỗi chúng ta khi bỏ Huế ra đi
mang theo ngọn nắng
một chút mưa
một mầu hoa sứ
một chuyện lỗi lầm
em có lượng bao dung
không thể hiểu quanh hiu của đời mưa bão
trên những triền núi
ghi khắc tên của gió mùa
của chúng ta
của cỏ
đời đời mây là kẻ tình si
ve vuốt nắng
gọi tên buổi chiều
tấm lòng đã rạn
như đời ta
như mây
nắng cũng vậy có bao giờ đứng đợi
chút từ tâm em gởi tặng đất tròi
khi bỏ Huế ra đi theo chiều nay
thành quách ngậm ngùi
biển cũng hiểu chính ta là thảo khấu
cướp nắng vàng dâng tặng chút khuya mong
Huế cũng hiểu trăng đã tàn cuối phố
lòng ra khơi
gởi lại chút ơ hờ
trên bến nước khuya vang dăm tiếng sóng
cũng đủ nhìn
khuôn mặt
dấu xa bay
đây di chúc của mảnh trời oanh liệt
chút cũ càng em có giữ dành hơi
để mỗi khi gió rét thu rơi
em phấn nụ
thơm hương
mùi băng phiến
dưới nước trên trăng giọng hò mái đẩy
ta ra khơi
không một mái chèo
em rộng lượng
vô tình
xô mái đẩy
mặt trời xa không đủ thấy hình ai
lòng ta từ đây ở phương đông
trùng điệp núi đồi
soi trên nắng thấy hồn ta bữa trước
mưa nội thành có xóa bước tần phi
ta một mình nhìn thấy những phân ly
cơn mưa bão xóa tan giòng lưu lượng
Huế một mình trăng đục với khuya mong
phai hương
có ai thấy dáng hình ta thuở trước
làm sao tìm chiều đã tạnh hôm qua
có ai thấy tâm hồn ta bữa nọ
gọi dùm ta chút nắng đã hao mòn
hồn ta sẽ quẩn quanh bên đồi hoang
như ngọn cỏ may bám lòng đất cũ
mùi bùn đen mùi mồ hôi tháng hạ
ôi cánh đồng xanh trong trí nhớ ta
cho tôi mặc một lần chiếc áo phai hương
đã bạc đã phai với cùng năm tháng
đã nắng mưa trưa đã chiều mây bạc
để được nghe mùi cỏ úa bên cồn
cho tôi được lần tìm về quá khứ
cho được nhìn trăng rụng ở bên hiên
cho được vuốt ve mây trời ngưng đọng
cho nâng niu mùi thóc lúa sang mùa
tình nhạt nắng phai hương trong cõi chết
sống đã là địa phủ ở trong tôi
đám tang đi khiến chiều hoang trĩu nặng
chôn liệm đời huyền hoặc nắng vàng rơi
sương đêm nay
em đứng trong sương mù
vẫy người tình chung lại
ta ngây dại qua đây
hồn tan cùng trăng nước
hồn tan cùng bóng mây
còn nỗi sầu cô quạnh
cây lá đứng một mình
rưng rưng hàng lệ nhỏ
tiếng chim đêm như câm
nghẹn sầu nơi cổ họng
nghĩ trời đất vô tình
một mình nghe lệ mặn
em đứng trong sương mù
hoài hoài như thủy tán
âm dương trong đời sống
cõi chiều như rêu phong
đã khuya như giấc mộng
đã tàn như lệ câm
chờ tiếng đêm hoang phế
chờ nỗi sầu mênh mông