Người Đàn Bà Cõng Nắng
Giao mùa. Chị về đến nhà trời sẫm tối. Bé Mận, thay vì chạy ra đón mẹ, nó lại đứng giữa sân giữ chặt cái bội tre sút vành. Chị ngạc nhiên. Con nhốt gà hả? Dạ không, con giữ nắng hộ mẹ!
Chị móc chiếc gùi lên đầu phên, ngã lưng xuống giường, thở ra. Sang thu, nắng phai rồi, lấy gì cho chồng làm thơ đây. Anh nhướn người nắm lấy tay chị thều thào. Mai ra đồng nằm thiếu gì nắng hả em!
Đành vậy, nhưng nắng không can thiệp vào bệnh ung thư của anh. Còn rượu cứ như con nợ truyền kiếp với thi ca. Mà không có nó kỳ thực thơ anh đâu có hay. Khổ rứa!
Sau Li Hôn
Hồi còn ăn ở với nhau, mỗi lần vợ chồng lục đục bà thường nói. Ông đừng qua mặt tôi. Con ruồi bay ngang, tôi khắc biết con cái hay con đực. Ông tức lắm, nhưng thôi. Ghen tuông thường xúi người ta võ đoán.
Giờ sống một mình, mỗi khi nhớ vợ ông cầm cái vĩ tre đi lanh quanh trong nhà đập ruồi. Khổ nổi, ông chẳng biết con nào cái, con nào đực!
Đang phân vân, bỗng nghe ông hàng xóm hét toáng lên. Bà có biết mỗi "bộ cánh" xinh xắn của bà tốn biết bao nhiêu tiền bạc của tôi không?
Bất ngờ, một con ruồi bay qua, mang đôi cánh bạc màu trầy trụa. Ông ném chiếc vĩ tre hớt hải chạy theo nhưng không kịp. Con ruồi đã bay về phía cánh đồng bì bõm, nơi hoàng hôn đã lâu không hiển lộ.
Gái Trinh
Hay tin em ốm ông vội vàng chạy đến bệnh viện. Đặt bịch sữa xuống đầu giường nhưng không thấy bệnh nhân đâu. Hỏi người kế bên. Họ bảo. Em đi rồi!
Ông lảo đảo dọc hành lang. Những chiếc bóng blue trắng toát chập chờn bấu víu. Ông gỡ đằng đầu nó níu lại đằng chân. Giùng giằng, dai dẳng!
Khuya. Ông về nhà thì thấy em ngồi đó, trên tay cầm nguyên bịch sữa. Ông lao tới nhưng không kịp. Em vút ra ngoài sân rồi lẫn vào sương, vào gió, vào đêm mất hút!
Quảng Nam, 3.2017
Bình Địa Mộc