LÀ CHUYỆN CỦA NÀNG THƠ
Phố rạc rời khan, một khúc tình ca vang lên từ những con hẻm nhỏ. Nàng lang thang qua những con đường và những hàng cây ngợp gió, lắng nghe đêm con sóng thức hỏi bầu trời, lắng nghe đêm bờ cát thức hỏi loài người: Nơi nào có những yêu thương? Nơi nào cất giấu được nỗi đau?
Và rồi nàng cột lời nói dối của nhân gian vào sợi dây diều. Biến thành những vần thơ nhẹ tênh thả cho bay hết mùi gian dối lên trời, nàng khẽ nhặt tiếng vi vu thổi suốt dọc hành trình gió, thả vào đêm cho suối nguồn thôi ngạt lời trông mong.
Bóng tối lẫn bình minh đều nghệch ngờ và thản nhiên như chưa từng là một khoảng riêng nhau. Nàng thầm nghĩ không biết lòng biển có như lòng người bao đời nay mãi vẫn cứ thẩm sâu vô tận. Bờ cát vẫn chạy dài theo những hàng dương thẳm xanh bốn mùa du dương cùng lời sóng.
Nàng bất chợt ngồi lại, nàng muốn nới sợi dây giày cho đôi chân đau. Bởi chăng quãng đường đời nàng đi qua truân chuyên và mênh mang quá đỗi, nấc thời gian cũng chừng như rất vội. Nàng bước nhớ khúc rao đêm khản tiếng nhọc nhằn, bước nhớ tiếng chổi tre khua lên trong màn đêm thanh vắng ngặt ngằn.
Rất may, còn có tiếng trăng rơi lên vần thơ nàng dịu dàng. Nàng cảm từng hạt sương long lanh trên nụ hoa cánh lá. Trái tim nàng rung lên những nhịp điệu của tình khúc ru hồn lênh đênh. Là nàng và đêm trong mông mênh lời tình. Là nàng và thơ trong đêm yên trăng bồng bềnh.
Nàng yêu.
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN
Xõa tóc đêm bên lề đường rượi rã
người đàn bà điên với cặp mắt vô hồn
ôm chặt gói vô tri
ơi à con ngủ ngoan đi.
Tiếng ru rớt vào khoảng đêm mất hút
không chạm được nỗi đau
không với được nỗi niềm
nỗi niềm người đàn bà mất con người đàn bà điên.
Có tiếng gió sục vào tầng sương đêm buốt tái
có tiếng tim cháy âm âm trong vòm ngực đêm hoang dại
tiếng chao nghiêng xàng xạc lá rơi thầm
tiếng tâm người đàn bà tịch câm
khóc con bên bờ đêm rỗng hoác một hốc trời.
Ơi à... à ơi!
ngủ ngoan con nhé đêm vơi
có nghe lòng mẹ
dây bí già cuối mùa hiu hắt
núm ruột lìa xa lòng đau quặn thắt
nhân gian ơi! sao chìm đắm một tâm hồn?
đêm ngệch ngờ xa khuất bóng hoàng hôn.
Thương tiếng cười tỉ tê đêm vắng
thương tiếng nấc vỡ òa bên thềm khuya quay quắt nhớ mong
những vì sao trên cao chếnh choáng ưu phiền
nhìn người đàn bà điên
bỏ chạy khỏi bóng mình
bỏ chạy khỏi tiếng người
bỏ chạy khỏi hoang mê
theo ngọn gió liêu linh
ôm xiết làn đông mà cứ ngỡ con mình
thổn thức.
Người đàn bà muốn đi về phía bình minh.
ĐIỀU ANH MUỐN
Anh bắt gió
nhốt vào chai làm rượu
chuốc cho mùa thu mãi miết say thôi
nào đâu biết trong vô hình gió bỗng
rót vào anh làn thơ mỏng bồi hồi.
Hờn
giả điếc
anh không nghe gió thở
cớ cơn chi
mùa thu bỗng lên vàng
vần thơ đã yên nằm sâu giấc ngủ
gió thu về
hiên vắng
nắng miên man.
Đành thôi cứ
đi qua mùa gió thổi
cánh đồng thơ
vời vợi khúc mong manh
anh lại muốn nhốt mùa thu
và cũng...
nhốt gió vào sâu thẳm trái tim anh.