1.- xuân phai
dầu gì
mai cũng tết rồi
làm ơn
đừng cắn nữa môi lạnh lùng
nợ nần
như mẫu số chung
qui đồng
ra mỗi người cùng nhau vay
dầu gì
cũng nốt đêm nay
ngủ đi
kẻo lỡ mai này thức suông
hai con mắt
một con buồn
tối giao thừa
nức nở buông chiếu nằm
dầu gì
cũng hạn đầu năm
mời em
sang đạp đất thăm mở hàng
lấy hên
anh sống đàng hoàng
biết đâu
cưới được vợ càng xinh hơn
dầu gì
anh cũng cô đơn
lâu rồi
chẳng biết có hờn giận ai
hết mồng một
đến mồng hai
nhưng mồng ba
chắc xuân phai ít nhiều
2.- vòng đời
chớp mắt
thằng nhóc chào đời
bố bâu cửa đứng ngoài cười
ha ha
ôm choàng
một khách lạ qua
thưa rằng
tôi được làm cha bấy giờ
chớp mắt
tóc mẹ bạc phơ
vai gầy nghiêng
cánh cửa mờ sương đêm
loay hoay
khều ánh đèn lên
ai cùng ai
chuyện vãn quên khay trầu
chớp mắt
bao nỗi âu sầu
bỗng dưng
bà ngã bệnh sau lượt đò
lừng khừng
ông giấu cơn ho
tử sinh
dường đã thập thò mé sông
chớp mắt
vùi giữa mênh mông
buông tay
rũ hết nợ ròng rã vay
phía đồi thông
tắt nắng ngày
để yên lặng
dế giun say giấc thiền
chớp mắt
chiếc lá bung biêng
hàng cây buồn
cúi đầu phiền muộn giăng
câu thơ
xỏa tóc vầng trăng
mảnh sân gầy
bóng đêm lăn chòng chành
3.- em chào anh
em chào anh
ừ
cảm ơn
thế là
ngày bỗng nhẹ tơn
ô kìa
sáng hoàng tộc
chiều hoàng kim
trời xanh bỗng nhớ
cánh chim giang hồ
em mời anh
cà phê
ồ
đã lâu không uống
nên vồ vập thôi
nên nghe
đắng với ngọt ngào
lẫn lành lạnh đá
tan vào vô miên
thuốc ư
đã một bận ghiền
bận phì phà khói
nhã biên cửa buồn
bận ngồi
nỗi nhớ khôn nguôi
châm đầu nào cũng
cháy đuôi mắt chiều
kính anh
rượu một li phiêu
và
con khô đuối
ít nhiều thơm râu
kạch
li đằm đã u sầu
kanh
li nênh nổi
lầu bầu cơn mê
kành
li lướt thướt ai về
như trăm năm
trước đã thề hẹn nhau
ôi
ngày sắp sửa qua mau
tiễn anh
em chuẩn bị tàu rời ga
em đi
về chốn phong ba
nơi coi như đỡ đẻ ta ra đời
thế à
à thế em ơi
đi đi
kẻo lỡ hết thời con trai
4.- tĩnh vật
tháng tư
bố cục Tam Kỳ
một người nhớ
một người đi luôn rồi
giữa sân
lót chiếc dép ngồi
chiếc còn lại
đập mồ côi nắng vàng
tự dưng
nước mắt hai hàng
chảy ròng ròng xuống
không gian bột màu
rắc quanh
ký ức nhĩ nhàu
hai bàn tay
hụt giữa ngày quạnh hiu
tháng tư
đôi mắt buồn thiu
sau rèm cửa nhuộm
muối tiêu bầu trời
tôi con thuyền
chấm biển khơi
em bờ bãi đứng
vỗ rời yêu thương
5.- hay là
hay là
chiều ở em đi
giống như xưa
rất xưa khi lấy chồng
cũng con đò
với dòng sông
rứa mà
đợi cả ngày không ơi à
bàn tay
vẫy giữa mù sa
phía bên kia bước
xuân xa lần lần
hay là
nhỏ nữa chuông ngân
cái đồi thông gió
chẳng cần du dương
con chim sẻ
nóc giáo đường
giấu cộng rơm
bởi
vô thường vàng phai
cành khô
quấn sợi nắng dài
giữ hơi ấm để
dành vài bữa đông
hay là
chiều cứ nói không
dưới giàn mướp
có chú ong thất tình
bay trong
nhứt nhựt vô hình
nhìn con bướm trắng
một mình rong chơi
khép đôi
cánh mỏng rã rời
giữa thanh thiên
nhắm mắt phơi nõn nà
6.- thời gian
đung đưa
rồi lại
đung đưa
hết mai
sẽ đến ban trưa
ấy mà
bước gần
tiếp tục đi xa
ô hay
chiều sắp sửa qua
thật à
kìa kìa
bóng ngã trăng tà
vừa cầm tay
đã đêm là đà sang
giật mình
khẽ gọi thời gian
đợi ta với
bởi
ta đang giùng giằng
7.- nửa đêm
tiếng chuông cửa
cứ một hồi
rung lên
rồi lại tắt
rồi rung lên
tai này ngãnh
tai nọ nghênh
cuối cùng định mở
nhưng quên cái chìa
tiếng chân bước
tuốt đằng kia
tiếng chó vàng khịt
cái nia đằng này
chạy ra
thì thấy dấu giày
bên cạnh dấu hỏi
người này là ai
nửa đêm
bước ngắn
bước dài
lãng du
hay khách vãng lai
nhỡ đường
mang theo
cả gió cành sương
vài chum nắng
chụm đầu tương mái hè
ghì ghìu
chiếc lá so le
ngọn cau lớt phớt
ngọn tre lùa thùa
bóng người
lầm lũi gót khua
bóng con trăng đuổi
theo mùa giao nhau
tiếng chuông cửa
rắc thật mau
rồi ngưng bặt
giữa đêm nhàu bấn
đêm
lừng thừng
giữa nhớ
và quên
giữa quen
và lạ dập duềnh giấc mơ
giật mình
tung mảnh chăn thơ
lòi câu lục bát
nằm trơ chữ buồn
8.- cái ngày
cái ngày
tất cả bằng không
lâu lâu
đánh rấm vỗ mông chửi thề
sáng đi
chiều đếch muốn về
mặc
con chó duỗi cẳng kê mõm chờ
mở toang cửa
mọng ước mơ
biết đâu
Bụt lại về nhờ vận may
bây giờ
sáng tỉnh chiều say
cuốn quanh nhung lụa
biện bày vàng son
đêm chênh chếch
cánh tay lòn
dưới lưng vợ
sớm mõi mòn ái ân
thoạt nghe
đầu ngõ bui bầm
giật mình
ném vội thăng trầm ra sân
cái ngày
xưa ấy xa dần
chỉ còn ta với ta
lần lượt đi
tìm em
rời rã thiên di
trong im lặng
sóng vỗ ghì chân mây
khép cầu
ván mục thân cây
bước chân
kẹp nát dấu giày
thời gian
Quảng Nam, 4.2017
Bình Địa Mộc