Ngày thứ Hai, đầu tuần, ngày tôi đưa bạn bè đi về. Có gì ngậm ngùi hơn tiển bạn. Thiên Hương Thanh Lương, Vân Trình Tuấn, Nam Trân, Mộc Lan Vân Khôi, Hoàng. Còn ai nữa? Cẩm Vân Cẩm Tú Đông Nghi về Huế được ở lại thêm một ngày. Tôi nhớ trời thật trong, lạnh. Không khí trong lành của phố núi ban mai cũng đủ cho bạn bè Sài Gòn co ro nhưng vẫn ra ngoài sưỡi nắng. Tôi nhìn Cẩm Tú cũng đang co ro: "Hôm nay trời không "thật thấp" nhưng "thật buồn". Biết chọc mình, đến bên tôi nói nhỏ "Anh đừng chọc em, người ta tưởng lầm. Em chỉ thích thơ thích nhạc thôi".
Sáng nay Vân Trình co ro bên Tuấn trời lạnh một phần mà nhớ phố núi một phần: "Cái lạnh dễ chịu, chẳng khác gì Đà Lạt. Lần sau có Dạ Văn tụi em lên nữa". Còn ai co ro sáng nay nữa? tôi nhìn quanh tìm Nam Trân thử ngồi đâu? Tôi biết Nghiễm, Miên không ai ra tiển đưa được cho nên tối hôm qua cả hai ở lại chơi thật khuya. Miên sáng nay phải bay với tướng, Nghiễm theo về Đà Lạt.
Không có Nghiễm chắc Nam Trân không có ai để co ro. Tôi lầm. Bé Lam đang xúng xính trong bộ đồ mới của dì Trân mua hôm qua. Tôi còn nhớ bộ đồ lính thuỷ trắng viềng cổ có hai sọc xanh, cổ vuông lật ra sau lưng. Bé được dì dắt ra trình diện. Thiên Hương nói với Nam Trân "Coi bộ dì thèm con". Nam Trân cười gật đầu không nói.
Những giây phút chạnh lòng rồi cũng đến để qua đi. Nam Trân không có đôi trong chuyến bay về. Chuyến bay lên hai hôm trước rồi chuyến bay về hôm nay đều không có Nghiễm. Tôi thay Nghiễm mang hành lý tiển Nam Trân đến thang máy bay. Nam Trân chào tôi bước lên cầu thang "Khi nào có dịp về Sài Gòn em phải là người ra đón anh". Ý nói tôi phải báo trước.
Cẩm Vân Cẩm Tú quay về với tôi. Đêm nay tôi mời hai chị em về nhà mình ở lại một đêm, khách sạn bạn đi hết rồi. Chiều nay tôi có một việc cần làm "Hai chị em muốn đi với anh xem người thượng họ sống như thế nào không? Hai ngày nay mang tiếng lên xứ thượng mà chỉ toàn gặp người kinh". Tôi ghé qua văn phòng xem có gì lạ. Lạ thì chắc nhiều, nhìn chồng giấy trên bàn cũng hiểu. Gặp Sen đang trờ tới khi thấy tôi bước vào "Anh đã gặp Mark chưa? Mark biết anh không có mặt sáng nay nên xuống tìm em khi em đang đở đẻ". Nói xong cười thật to. Mark tìm Sen chắc có chuyện liên quan đến tôi. Sen nhịn cười "Em cười vì ổng xin lỗi xuống tận phòng sanh hỏi anh có ở dưới này không?". Cuối cùng chẳng có chuyện gì dính dáng đến công việc "Mark bảo nhắn lại với anh ông ta có việc về họp Sài Gòn mà chuyến bay gần nhất là chiều nay nên phải đi". Tôi thở phào vì ít nhất không có gì khẩn cấp. Tôi trở ra Sen nói theo "Anh như người bị ma đuổi. Mà ma Sài Gòn nhiều quá phải không?" Tôi nhìn Sen "Ma núi (Pleiku) anh mới sợ, vì cứ quanh quẩn chọc anh hoài". Sen có vẽ thích chí câu nói của tôi.
Cẩm Vân đang ngồi nhìn ba bức tranh tôi đem về treo tạm ở phòng khách. Tôi nói "Mình đi". Đưa hai chị em ra khỏi thành phố, chạy ngang qua núi Hàm Rồng. Lần đầu Cẩm Vân đến sát chân núi cảm thấy vẽ hoang vu của rừng núi " mình ngừng lại đây một chốc được không anh? hùng vĩ giữa phố núi". Tôi dừng xe vào một hốc núi "Anh cũng mong thành phố không phát triển ra đến đây".
Những gộp đá nhô ra khỏi vách núi nhìn lâu cứ tưởng đá sẽ nhào đổ xuống mình. Nó đã đứng bao thế kỷ mà vẫn sừng sững. Tôi đưa hai chị em đến sát chân đá nhìn lên giống như đứng dưới một hang động trên mặt đất. Những con dơi bám vào nóc vòm ngủ say. "Đây đúng là hang dơi. Bây giờ anh lấy đá ném vào vách gây tiếng động sẽ thấy hàng trăm con bay ra". Cẩm Vân sợ dơi bảo tôi để chúng ngủ. Từ chân núi cũng đã cao hơn thành phố, đứng nhìn xuống mình không còn gọi là phố núi nữa, núi đang ở dưới chân mình rồi.
Con đường ven theo chân núi nửa vòng rồi chạy thẳng xuống một rừng trà thuộc đồn điền trà KTK, đồn điền trà và Cafe này của chủ nhân người Pháp. Pleiku có hai đồn điền trà. Qua khỏi rừng trà không xa tôi đưa hai chị em Cẩm Vân vào một làng thượng. Ngôi làng này gần thành phố nhất nên trông có vẽ sạch sẽ, có nếp sống văn minh hơn. Những dãy nhà sàng dựng ngay hàng thẳng lối, vững chắc, cao ráo. Đưa hai chị em đến thẳng nhà một nhân viên của tôi, đã hẹn trước với anh ta mấy ngày rồi nên mọi việc gặp gỡ sẵn sàng làm Cẩm Vân hơi ngạc nhiên "Sao ông ta biết anh đến hôm nay". "Anh có hẹn trước và người thượng họ hơn mình cái giờ giấc". Ông ta tên Xút, thực ra tên là Komponsut, mọi người gọi Xút cho dễ. Xút không chờ tôi lên tiếng vội vã leo lên mấy nấc thang vào nhà. Chẳng bao lâu trở xuống giao cho tôi một gói nhỏ, gói bằng lá khô, cột dây. Xút mở ra cho tôi và hai chị em Cẩm Vân xem: Một nanh heo rừng cong, nhọn một đầu, thân hình trắng ngà có những sọc nâu nâu dọc theo từ gốc chân nanh đến đầu nhọn. Nanh heo rỗng nhưng võ dày cứng. Cầm trên tay cảm thấy nặng. Nanh heo đã khô. Xút cho biết "Hôm thầy nhắn xuống em đi ngay vào làng trong khoảng hai tiếng đi bộ. Em biết trong đó có người chuyên đi tìm nanh heo rừng. May mắn ông ta còn một chiếc này". Tôi giải thích cho Cẩm Vân Cẩm Tú về nanh heo rừng "Anh không tin gì về nanh heo rừng bùa hộ mạng nhưng anh tin nanh heo rừng thứ thiệt rất hiếm quí. Mình vào rừng đi săn heo, giết nó lấy nanh, nanh đó không quí. Người đi rừng tình cờ gặp được heo già chết mục nếu có nanh để lấy thì mới quí. Anh tin Xút thực thà và Xút quen biết người thượng già nào đó có nanh tốt".
Cẩm Vân không hiểu tôi mua nanh heo rừng để làm gì, lần đầu được sờ đến cũng cảm thấy vui vui "Sao nó rỗng bên trong mà vẫn cảm thấy nặng như còn tươi?" Xút trả lời "Chính nó nặng nên mới đúng là heo chết chứ không phải heo bị giết. Vì heo chết già nanh cũng già nên xương dày hơn".
Trên đường về tôi nói với Cẩm Vân "Mình còn một việc nữa phải làm ngay chiều nay trước khi về ăn cơm tối". Về đến tiệm chuyên khắc bản tên con dấu tôi nhờ khắc cho hai cái thánh giá hai bên chiếc nanh heo và bỏ vào trong hộp bông cho tôi. Cẩm Vân nhìn tôi muốn hỏi. "Quà của anh nhờ trao cho Cẩm Nhung. "Vì lời nguyện còn vương nên chuổi hạt mong manh. Chiếc thánh giá này của anh, anh chỉ mong soeur Theresa bình yên".
Bữa cơm chiều nấu ở nhà toàn những món ăn Huế. Tôi giới thiệu với hai chị em Cẩm Vân "Huế là vậy, thưởng thức món Huế cho ngon nóng dòn không dùng đĩa bát, chén kiểu, thức ăn cứ để trong niêu, trong trách đặt trên những cái rế. Thức ăn nóng sôi, ớt cay sè, người ăn vừa thưởng thức vừa thút thít vì cay". Nhưng hôm đó ngon thật vì hai ngày qua những món Tàu béo ngậy.
Chân Tính Hải
(Vòng Sân Cát)