*NGUYỄN MINH PHÚC
tháng năm ở Sơn Trà
chim kêu trên đỉnh Sơn Trà
bâng khuâng mây trắng vương là đà trôi
ngập chiều đầy lá vàng rơi
và em và gió và trời tháng năm
đồi vàng chiều kín mây giăng
chìm trong cây lá mây chen sắc hồng
bạt ngàn màu trắng mênh mông
sương hay mây mỏng bềnh bồng trên tay
tôi về hồn lỡ mê say
nắng trôi lũng thấp sương dày đỉnh cao
ngồi đây nghe gió thì thào
đậu chiều bán đảo dạt dào mây trôi
nghe chiều vàng nắng chơi vơi
Sơn Trà cùng với sương rơi khẽ khàng
ai về níu giọt sương tan
để nghe vọng tiếng âm vang đại ngàn...
Sơn Trà tháng 5, 2017
*VŨ ĐỨC TÔ CHÂU
Mộng đêm qua
Ta thấy mình đi dạo
Bước quanh triền quỹ đạo Năm Châu
Gặp (Homer) và hội ngộ (Nguyễn Du)
Gặp (Du Tử…) phía bên trời ly xứ
Quần Tiên Tửu âm vang lừng thi tứ
Khói trầm hương thoảng ngát quyện đôi bờ
Bi tráng đời ai hát thành thơ
Dường bão tố ! Biển muôn triều dậy sóng
Mấy nghìn năm (Sử Thi) đồng vọng
Tửu Đồ say trên chiếu rượu quên sầu!
Khóc ư?
Sông núi cũng đổi dời!
Cười ư?
Mơ (Odyssey) ngày trở lại
Ta mộng thấy một trời thơ rất lạ
Những tài hoa thi khách chạm tay đời
Nam việt 2017
·Homer, Odyssey: Các vị Thần Hy Lạp cổ đại ở thế kỷ thứ X trước Công Nguyên.
*TRẦN DZẠ LỮ
Yêu Chùng (*)
Tóc bạc rồi vẫn yêu chùng mới lạ
Ở bên ni tui tơm tớp bên tê…
Sáng cà phê chờ ánh mắt đê mê
Tối giăng mùng ngóng liêu-trai-chí-dị !
Chẳng thấy o, chỉ thấy đêm lạ hỉ
Áo tím mô rồi ? Tím cả trái tim tui
Buồn chảy ngược rồi lại cứ chảy xuôi
Để một chắc(**) bên chiều lòng tắc tị !
Tóc bạc rồi vẫn thèm đôi tri kỷ
Nên thơ say nghiêng ngửa dưới trăng thâu
O háy nguýt mần chi cho tội rứa
Áo giang hồ tơi tả chẳng ai khâu…
Mình dị òm, khi soi chiếc gương đau
Răng tình lỡ một lần , lo muốn chết…
O qua sông ai đời …( ***)rồi cũng biệt
Ngoái lui mô , dị tượng đã phơi sầu?
Yêu chùng chi, khi biết giếng rất sâu
Dây gàu ni làm răng mà thả tới?
Hận cao xanh , tui một đời mòn mỏi
Yêu ai rồi cùng cuối nát chiêm bao…
(*) Yêu chùng tiếng Huế là yêu lén, không công khai
(**) Một chắc: Một mình.
(***) Ai đời: Ai ngờ