* TRẦN QUỐC TOÀN
Linh giác trắng
Con bống ngậm sạn chìm trong sa mạc nước
Trăng tru ma mò o khóc suối
Tôi ngồi trên nóc nhà nhìn đàn gió thổi hoang
Cây chùm ruột chua trái đùm đề
Quần áo nhem nhuốc
Con bò ho trong bóng tối
Bờ lau trắng trên dòng sông trời
Lỗ chuột chứa dòng hải lưu
Cọng cỏ báo bão bằng dịp lục
Ngồi trên lưng cọp lá
Mùa u ám gió kèn
Tựa tai vào bản Bloomy Sunday
Nhưng hôm nay tôi không buồn
Thiên thần đã vui trên xác nắng
Bốc một nắm hương phủ trên lời nguyền
Dòng sông phẳng
Tấm mền cỏ ma mềm
Mỏ chim
Nước và mặt trời hôn nhau
Tựa tai vào bản Bloomy Sunday
Mặt trăng sáng trong giếng
Con cá câm đớp bóng sương
Thiên thần của tôi không còn yêu thiên đường
Nàng vứt đôi cánh xuống địa ngục
Khu vườn của tôi mọc đầy cỏ ma
Những cọng cỏ ma ngôn từ trên một linh giác trắng.
Dị Mộng
Không có mưa không có nắng
Chỉ có bầy chim trắng bay gần một ngôi mộ xanh
Chỉ có ngọn đèn sáng trên ly hương
Và một giọt nước tròn rớt từ lỗ đen
Nơi hai con kiến ôm nhau dưới một ngọn đồi
Trong hiện tại, quá khứ và cả tương lai
Hai bánh xe lăn qua cây cầu bằng lửa
Con chim sắt bay theo con mắt
Những bộng cây phát ra tiếng rắn
Vỏ chiếc kén tách ra một đôi cánh
Tách ra một cái bọc đầy những con vật và dịch nhầy
Từ một dòng nước ẩn trong rễ cây vũ trụ
Từ trong sâu thẳm những ngôi mộ đêm
Cơn bão cuộn những giọt máu lá thành một con cóc
Ọc ọc kêu u ám
Trên ngàn ốc đảo và những con chim trắng đáp xuống
Cây cổ thụ đẻ ra một hồ nước
Hồ nước uống triệu hành tinh cô độc
Chiếc giường xoài được đặt trong bàn tay của bà chúa xứ
Đôi mắt dị mộng được dán lên trán cây linh hồn
Chiếc xe lăn qua tảng băng lạnh
Con chim sắt mổ vào thân cây cổ thụ
Lửa của những ốc đảo lụi tắt
Mọi hiện tượng bị đẩy vào một cái bọc ni-lông....
Khi con mèo đen tha về một con chuột nhắt trong buổi sáng nay.
* ÁNH NGUYỆT
Xin Đừng Xa Nhau
Ngàn năm ai nhớ người trong mộng
Chim nhớ rừng xưa mỏi cánh bay
Hồ xanh nhớ những vầng mây trắng
Tình nhớ khôn nguôi đến một người
Cô đơn mới sợ tiếng ai cười
Bên giàn thiên lý mưa bụi rơi
Sợ áng mây trôi mùa thu tới
Sợ tình đêm mộng buồn chơi vơi
Ai sống bên ta đến trọn đời
Không sầu những lúc chuyện thiếu vui
Không quên ngày tháng vừa xa vắng
Gối lạnh vào đêm những chia phôi
Lối cũ từng quen với dấu chân
Người xưa đi, ở biết bao lần
Rừng cây sợ chết mùa giông bão
Ta sợ chết đời không ái ân
Mưa Ngâu
Mưa rơi mấy giọt tình sầu
Biển xanh khêu gợi một màu hương khô
Sông ơi biền biệt hải hồ
Trời thương cánh nhạn, ngày mô mới về?
Trăng ơi! Liễu rủ bên tê
Câu hò khoan nhặt bốn bề mây trôi
Đợi ai thuyền đã xa rồi
Chờ trăm năm vẫn nước trôi chân cầu
Về đi, tháng bảy mưa ngâu
Đem thương nhớ rãi hồn sầu thi ca
vươn tay níu ánh trăng tà
Bóng người của mộng sơn hà của mây
Về đi thơ cũ chưa phai
Nằm nghe tiếng hát lòng ai ngậm ngùi
Tà dương ôm áng mây trôi
Riêng ai ôm khối bồi hồi hong trăng
Người về trải chiếu hai hàng
Nằm nghe nương tử xề xang nhịp chùng
Đàn đêm phím đã so cùng
Rũ lòng muôn kiếp sầu chung với tình
30/6/2017