dutule.com (ngày 2 tháng 10-2017): Thi phẩm tựa đề “Mình Yêu Nhau Bao Giờ” là tác phẩm của nhà thơ Trần Bích Phương - - Còn được biết dưới bút hiệu Minh Văn, bút hiệu chung với người bạn đời quá cố, nhà thơ Trương Hoài Tâm.
Phần tiểu sử của tác giả “Mình Yêu Nhau Bao Giờ” cho thấy Trần Bích Phương từng là thành viên của gia đình văn nghệ Vành Khuyên. Bà cũng từng có thơ, truyện ngắn đăng rải rác trên các báo Văn nghệ học sinh, Văn nghệ Tiền Phong và một số nhật báo, khi còn là học sinh trung học, với bút hiệu Yên Linh.
Căn cứ vào thời gian được ghi lại ở cuối mỗi bài thơ làm thành thi phẩm “Mình Yêu Nhau Bao Giờ” (MYNBG), cho thấy hầu hết những sáng tác trong tuyển tập này của Trần Bích Phương, bắt đầu từ năm 1958, thời gian họ Trần là nữ sinh trường Trưng Vương, nổi tiếng Saigon, trước tháng 4-1975 và, thời gian tác giả theo học đại học Luật Khoa Saigon (1961-1964).
Từ đó, người đọc có kết luận mà không sợ sai lầm rằng: Hành trình thi ca mang tên Trần Bích Phương là hành trình của một nhà thơ đi tìm “thời gian đã mất” qua thi ca.
Chính sự lội ngược lộ trình thời gian, đã mang đến cho Trần Bích Phương một số thơ rất chân thành, không phấn son, kiểu cách, nên dễ rung động trái tim người đọc. Thí dụ:
“… Bàn tay em thôi làm chấn song tù ngục
Vòng mắt em tròn thôi nhốt linh hồn người yêu
Và bàn tay anh không còn làm lược mỗi chiều em hong tóc
Và mắt anh thôi làm gương cho em soi bóng mỗi sáng tới trường
Phải chăng chúng mình đang trải qua những giờ đau khổ nhất
Nên em giận hờn rời bỏ giảng đường không thèm học
Nên anh buồn phiền uống rượu qua đêm
Và dương mắt đỏ ngầu nhìn em lạnh nhạt
Có phải anh sẽ đốt cháy tình yêu
Hay giông tố sẽ đi qua như một lần giận dỗi?”
(Trích “Bão trong vùng biển mặn”, MYNBG, trang 36).
Hoặc:
“Từng tiếng thời gian bò lê đếm từng dòng nước mắt
Những dòng nước mắt không cho anh, không cho em
Mà vì những phút đợi chờ màn cuối của một tấn bi hài kịch
Em và anh không tình nguyện làm những diễn viên.”
(Trích “Hoài nghi”, MYNBG, trang 33)
Hoặc nữa, rất chân tình với ít nhiều hơi hướm TTKh:
“Người ơi mình sắp xa nhau đấy
Ghi vội dư âm chút cuối cùng
Rồi mốt rồi mai theo xác lá
Có người con gái khóc sang sông
(…)
“Hành trang sắp sẵn không nhiều lắm
Những lá thư xanh đốt cả rồi
Từng mẩu ân tình se thắt cũ
Đẹp, buồn song cũng đã xa xôi
.
Em đi chẳng dám chờ đưa tiễn
Khóc nốt đêm nay giã biệt người
Rồi sẽ âm thầm câm nín mãi
buồn ơi buồn, một ánh sao rơi.”
(Trích “Nghẹn lời”, MYNBG, trang 25)
.
Trên bước đường trở về, kiếm tìm “thời gian đã mất”, rất mong tác giả MYNBG, Trần Bích Phương, rồi đây sẽ cho những yêu thơ bà nhiều thêm nữa, những vàng-mười-kỷ-niệm không bị thời gian dũa, mòn.