buổi sáng tháng 10
bọn trẻ đã vào trường
khu xóm bỗng hoang vu
trên từng nét hoang mang của hừng đông
đang ỉ ôi khúc ai điếu
trời lạnh hơn ly cà phê đá một chút
gió nhiều hơn khói thuốc lá một chút
tôi co người không lắc lư
chỉ có thế giới đang chao đảo
trái đất đang xoay tròn với một tốc độ chóng mặt
nguồn máu trong người tôi như con nước xoáy
bấy giờ họ không chôn người chết
dưới mặt đất
họ chôn người sống cách hiện thực
trên mặt đất
trên cao
trong không gian
chẳng cần áo quan
linh hồn bay lả tả
xiêm y vướng rải rác
chưa kịp thốt lên được
lời than vãn cho lắm điều tức tưởi
mùa thu bắt đầu bằng những chiếc lá rơi
dăm cơn gió
nổi gai ốc
quây quần xúm lại hỏi
tại sao chúng ta lại phải bắt đầu bằng những cái chết
tại sao lại đi dạo trong nghĩa trang và
tại sao phải sống trong lòng đất sâu
câm ngộp
tôi giở nắp áo quan đời sống lên
ngóc đầu khỏi huyệt mộ căn phần
thấy đám đông tang thương hãi hùng
vây quanh và kể cho tôi nghe
lịch sử thế giới đã bắt đầu ra sao
như thế đó
những cái chết.
HHiếu