Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách.
Chị tôi sinh năm 1925
ngày ông Phan Bội Châu về nước
sau 5 năm tình duyên mặn nồng
mẹ tôi ngược xuôi buôn bán khắp tổng làng
cha tôi ở nhà chăn tằm kéo sợi
đọc sách ngâm thơ
nuôi mộng sinh trai đầu
Mẹ thương hại nhìn Cha rồi cúi thơm con gái
Cha ngước mắt nhìn trời không nói năng
sáng hôm sau dậy sớm thổi cơm đưa mẹ
Mọi việc lại trở về nếp cũ
những ngày đìu hiu dài thương mong
Gái đầu lòng
chị tôi lớn khôn
xinh như nụ tầm xuân
vóc người giống Mẹ
nhưng mắt nhìn giống Cha
những thoáng buồn xen ngời giận dữ
Mẹ bảo: giầu cho Mẹ nhờ
Cha cười: giầu chi kiếp vong nô
- cho con theo học buôn học bán
- để nó ở nhà tôi dậy dỗ
Vợ chồng nhỏ to
bàn bạc những gì
đấu nào đong hết lòng mẹ cha
ai đo tình thương bằng lời nói
Và chị tôi ở nhà
học chữ Nho, chữ Quốc ngữ, chữ Tây
học cả võ Tàu
Mẹ lo: gả làm sao con gái
Cha bảo: ước hẹn rồi non song
Tôi sinh ra giữa thời bom đạn
chị muôn trùng cách xa
cha qua đời không một lời giăng giối
Cuộc đời còn chi đáng nói
một trẻ thơ
nửa mái nhà tranh
một mẹ già.
Chị tôi mất năm Ất dậu 45
60 năm sau ông Tôn Thất Thuyết
đánh úp kinh thành đưa vua xuất ngoại
Trên 20 tuổi hoa niên
tuổi của mơ vàng
hiến thân cho cách mạng
chị chưa biết mùi đời
(kể cả tình yêu tôi chắc vậy
ước gì tôi là người hiệp sĩ)
vì muốn tránh bùn nhơ tội lỗi
đã cam chịu đắng cay của bọn người phản bội.
Chị tôi không còn nữa
Tất cả chỉ là một tập truyền
tập truyền của người và của tôi
nhưng thực như sự thực
Tôi vẫn hằng tự nhủ
phải nguyền rủa tất cả mọi người như tôi
không ai có năng quyền làm lịch sử
ngoại trừ trẻ thơ
và những người đã chết
Bao giờ các anh các em các con các cháu
bao giờ các người làm cách mạng
bao giờ cách mạng thành công
cho tôi về ngủ trong nghĩa trang thành phố.
Hai chị em không hề biết nhau
trong phong ba lịch sử
sớm âm dương mỗi người riêng thế giới
tôi biết nói năng chi
âu đành tiếc thương người
bằng tiếc thương Hà nội
(Sáng Tạo số 25 tháng 10 năm 1958)