Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách.
chúng ta những người trai thế kỷ
bóng che khuất mặt trời
yêu thương một nhân loại vừa tới hai mươi
quằn quại hình giảo
hành trình mãi tận hư vô
các anh hay chúng tôi
gọi tên nhau bằng những màu cờ
cách mạng
từ những miền thủ đô
lớn lên không bồng bế
bài hát ru luân khúc chiến ca
nhịp nôi đưa tiếng xích chiến xa
đứt tung dưới nhát dao du kích
ngập ngừng trước mũi gậy tầm vông
dù không ở Paris tung vỡ những Bastille
ở Poznan rung chuyển tiếng hét
Ở Buda ở Pest anh dũng một Hongrie
hay ở Hà Nội còn đang câm nín
nước Hồng Hà sôi đỏ máu oán hờn
như giòng sông Danube không xanh nữa căm giận
lao tù chiếm cả công viên
chúng ta khởi hành từng thế hệ
đường đi dài như biết những kiếp người
nhưng lối về ngắn chỉ một giây lâu
để còn kịp tối quỳ bên mẹ
nhìn nụ cười héo dưới nếp nhăn
mờ giọt nước mắt
chúng con đã về tiếc không đủ mặt
với quê hương nắm chắc trong bàn tay
xin đừng ai hỏi những người còn lại ở đâu
vì núi đồi mặt biển đại lộ đường làng
đã là nghĩa địa dù không một vòng hoa ngôi mộ
hãy nghe tất cả bản thánh ca vĩnh cửu
những người nô lệ đen trắng hay vàng
ngợi ca giải phóng hôm nay
những câu ca dao những bài thơ thật tự do
bay lướt cánh đồng hay vọng lên những khung cửa sổ
mở toang trời xanh
mắt biếc và không có gì nữa
“nhân loại thôi giết người
anh và em sẽ không chết.”
(Sáng Tạo, số 25 tháng 10 năm 1958)