buồn cho trời đất đổi thay
làm cơn bão lụt đọa đày quê tôi
tôi về nhặt lá vàng rơi
trên cành chín rụng một trời tang thương!
buồn cho một kiếp tha phương
ta còn món nợ quê hương nơi này
em tôi mắt ngấn lệ đầy
tôi còn phiêu dạt đó đây phương nào…
về trong mất mát hư hao
có nghe
biển thét
gió gào
hay không?
TB: ta gọi nhau từ vực, vực khuya.
Gửi ý kiến của bạn