Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách.
Ly nước nâu sẫm mầu lòng mắt
Con ngựa điên giận dữ giữa thành phố hãi hùng
Đại lộ cô đơn hội tụ giao điểm
Một ngọn đèn ánh sáng rất xanh
Rất xanh công viên trống trơn.
Có phải chăng anh vẫn gọi tên em
Khi anh gọi tên cuộc đời
Hung bạo
Có phải chăng
Kẻ nào xô ngã em trên giòng nhạc
Tiếng trống kinh hoàng
Nhịp đập của trái tim tuyệt vọng
Có phải chăng tiếng em sầu thảm
Gọi về những câu nói thì thầm
Của những người chỉ còn một phút
Tình yêu.
Tại sao anh viết tên em
Bằng nghìn vạn ánh sáng
Giữa nền trời đêm đen đặc
Tại sao anh kết cho em
Một vòng hoa những vì sao
Tại sao anh tìm trong mắt em
Hình ảnh một mình
Ngoài cửa ngõ
Tại sao anh đỡ tóc em
Im lặng một hoàng hôn
Ngày và đêm bỡ ngỡ.
Khi anh từ giã cuộc đời
Em là nụ cười
Nở trên môi người nữ y tá
Nhưng anh không từ giã
Ai gọi tên chúng ta miền ngoại ô
Ai gọi tên chúng ta
Đơn giản những ngày thời hồng hoang
Em bập bẹ tiếng nói
Bỏ quên tội lỗi trên lộ trình
Đuổi bắt ngày mai
Của những người làm đẹp tình yêu
Ngày mai mới và kỳ lạ như một chuyện thần tiên
Mắt em thế giới đầu tiên và cuối cùng.
(Sáng Tạo, 9.1960)
TRẦN THANH HIỆP