Tiễn Biệt Em Mười Bảy.
Tiễn biệt em 17
Thế kỷ 21 này
Em đi và mãi mãi
Một mình tôi. Tôi. Tôi!
Tiễn biệt em 17
Trong giây phút chuyển mùa
Em nửa chiều sương khói
Xanh theo vòng nắng mưa.
Tiễn biệt em 17
Nụ tình còn đung đưa
Nụ hôn còn để lại
Như một giấc mơ khuya!
Tiễn biệt em 17
365 ngày
Bên nhau thương biết mấy
Như một thời trẻ trai!
Tiễn biệt em 17
Trôi trên nhánh sông dài
Tình yêu cơn sóng dậy
Bềnh bồng trôi. Trôi. Trôi
Một mình tôi và, tôi!
Em 18
Không hẹn mà sao lại gặp em
Nửa khuya gõ cửa đợi bên thềm
Dang cánh tay thần ôm vũ trụ
Đường trăng 18 vén càng khôn!
Con sóng nào thuyền em ghé qua đây
Ngọn gió nào rong buồm tắp bến này
Ta hoang phế nửa chiều băng hoại
Hồn tương tư cỏ dại úa bao ngày?
Ta đắm đuối bên trời nhan sắc
Rất thuỷ chung với bụi cát hồng trần
Rất đêm truy hoan, rất ngày lầm lạc
Biết giận hờn và cũng biết ăn năn.
Biết khóc biết cười biết yêu biết ghét
Khoái bông đùa và cũng thich bao dung
Những ngọn sóng ngầm yêu đương sấm sét
Miếu đền ta nương náu bến-tâm-hồn!
Em 18 dậy thì môi chưa đỏ
Mắt thuỷ tinh và tóc như mây
Em trong vắt pha lê rạng rỡ
Con sóng tình vồ chụp những cơn say!
Em 18 nồng nàn hơi thở
Chào bình minh đang rạng núi sông
Xin được hôn những đoá hồng bừng nở
Cho tình yêu sặc sỡ sắc cầu vồng!
Vườn Xuân
Xin Chúa Xuân dừng gót
cho nắng đọng thềm rêu
cho bầy chim sẻ hót
cội mai vàng hắt hiu
Vườn Xuân ta hoang phế
mấy mùa chín nhớ thương
vàng mai vàng giọt nắng
gió lay cung mi buồn
Xin dáng xuân nhẹ lướt
cho cánh én nghiêng chao
giữa vườn ta mộng mị
cho tình thơ ngọt ngào
Giao thừa ơi, chậm lại
một vài giây nữa thôi
kịp cho đời trang điểm
kịp cho tình lên ngôi.
Ảo Giác
Đèn vàng phố cổ bóng liêu trai
Lối cũ đường trăng khuất nẻo mây
Bước nhỏ dấu xưa chìm đáy mắt
Sâm cầm khẽ gọi góc Hồ Tây.
Nửa khuya lạc gót tình phương Bắc
Ta ngác ngơ mà ta đắm say
Có phải em từ miền ảo giác
Sao ta ngây dại nhớ nhung hoài ?
Nghìn năm vời vợi thành Thăng Long
Hà Nội trong em quá tận tường
Không phải hoang đường mà cổ tích
Kinh kỳ rạng rỡ nụ môi hôn !
Chiêm bao thức nhận hồn cô tịch
Đâu dáng người xưa, đâu cố nhân
Ảo giác nghe chừng như rất thực
Hoàng hôn còn đậu bến hường nhan!
Bình Minh Bên Kia Sông
Bình minh bên kia sông
Rạng Đông trên quê mẹ
Mênh mông giữa cánh đồng
Xóm làng xưa quạnh quẽ.
Bình minh bên kia sông
Gà rừng xao xác gáy
Mẹ quê vội ra đồng
Mặt trời quên thức dậy.
Bình minh bên kia sông
Em thơ còn ngái ngủ
Ngọn bấc hờn lạnh căm
Thuyền tình không bến đỗ .
Bình minh bên kia sông
Tôi như người khách lạ
Bên này ngẩn ngơ trông
Đợi đò qua xẻo lá...
Bình mình bên kia sông
Nắng vàng lên rực rỡ
Em thơ vội lấy chồng
Mẹ nay đâu còn nữa
Xuôi theo dòng Cửu Long!