*NP PHAN
dự cảm xuân
1.
chỉ là một sự vô tình
khi em đánh rơi một mảng trời xanh
vào lòng chiếc giếng cạn
để rồi từ ngẩn ngơ tiếc nuối
đã nảy mầm
một đoá hoài xuân
2.
sự thinh lặng đã nấp vào đêm
uỷ nhiệm cho một cành hoa trắng
đã không còn sắc hương
không còn hiển hiện trong trí nhớ
của bất kỳ ai
làm đại diện cho mình
3.
khoả lấp âm thanh chiều mỏng manh
trong tỉnh thức đau đáu
đã mai một dưới dấu chân buồn
là dấu tích giả tưởng
làm nên giấc mơ hồn nhiên
của mùa cũ phôi phai
4.
đôi cánh phù du
đã bay lạc vào khu vườn hoang tưởng
không còn biết lối về
chỉ còn duy nhất một niềm hy vọng nhỏ nhoi
là một bàn tay vẫy
từ trong quá khứ mù sương
*TRẦN THOẠI NGUYÊN
Xuân Phù Du
Xuân đi xuân đến xuân về
Cỏ cây hoa lá bốn bề nghinh xuân
Hoa khai hoa nở hoa tàn
Dòng xuôi nước chảy thời gian vô tình
Vườn đời trái mộng ngày xanh
Bao mơ ước hảo cũng thành phù vân!
Em về đố lá mùa xuân
Lời yêu giọt nắng hồng trần hoen mi
Xuân về xuân đến xuân đi
Gió thiên thu thoảng đóa quỳ vàng lay.
Đời người được mấy gang tay
Xin vui khoảnh khắc bên ngày phù du!