và, ht.
một nửa tôi /đã khuya/
vẫn trông ngày nắng, cũ
tuổi thơ khoen sương, mù
mẹ khóc ngày nước, lũ.
tôi đi từ đời sau
gánh lạc loài /kiếp trước/
tìm ai nơi biển sâu?
mẹ ngó mông. /ngạch cửa/
ngọn lửa lấm /cơn dông/
trong nỗi buồn khuất tất.
người về giữa rạng đông
hút theo chiều /dị tật/
bàn tay tôi /tháng ba/
rụng theo ngày liệt kháng.
nghe trong mỗi nấm mồ
tiếng cười khô /không-táng/
nuôi người: trang sách thơm,
trái tim từng con chữ.
vết răng gửi trên lưng,
sang sông cùng cổ tích.
Du Tử Lê,
(Mar. 2018)
Gửi ý kiến của bạn