*TRẦN ĐỨC TÍN
Nghề của mình buồn quá phải không em
(Nhân sự việc phụ huynh bắt cô giáo quỳ ở Long An - Việt Nam)
Nghề của mình buồn quá phải không em
Mang thanh xuân ươm mầm cây đạo đức
Đạo và đời có lẽ nào đối nghịch
Đạo suy rồi liệu đời có hưng không?
Nghề của mình buồn quá phải không em
Trẻ ê a, nghịch đùa đâu dám chấp
Cứ quặn lòng theo từng lời trách phạt
Góc giảng đường cùng giấu nước mắt rơi...
Nghề của mình buồn lắm phải không em
Trang giáo án dành tinh tươm mộng ước
Trao yêu thương vang theo từng lời giảng
Dạy trẻ lớn rồi, trẻ quở phạt chúng ta.
Nghề của mình buồn lắm phải không em
Anh nhớ quá cụ đồ xưa tóc bạc
Cũng gieo đời qua từng trang giấy hát
Nhưng chuyện cũ rồi... chuyện cổ tích nước ta!
Trần Đức Tín - Sông Đốc, 10/03/2018.
*ÁNH NGUYỆT
Em là mùa xuân
Em một trời làm quyến rũ tôi
Một trời xuân nắng vừa ấm môi
xênh xang áo lụa màu hương khói
Đôi má hồng kia, môi hé cười
Em một thời say đắm không thôi
Một thời làm điêu đứng bao người
Chỉ chừng có thế đà ngây ngất
Chưa hẹn gió về thuyền ra khơi
Em của mùa xuân bướm say hương
Của canh khuya réo rắt cung đàn
Của lòng muôn thuở tình chưa vẹn
Của áng thơ sầu mộng dỡ dang
*VŨ ĐỨC TÔ CHÂU
Dự Tính Cũng Sầu!
(Gửi Nữ Chủ Nhân Thi Đàn Bạch Mai, Sài Gòn)
Dự tính nào rồi cũng mất... em ơi!
Ta tìm khắp trần đời không có được
“Thú đau thương” xuyên tâm lần lượt
Trăng úa gầy thể xác lẫn hồn linh
Dự tính về chung cuộc tử sinh
Tình tan vỡ Xác thần sầu dang dở
Uyên Nguyên hỡi! Bến tình ta bồi lỡ
Gắng quay về... nhưng lá đã vàng phai!
Dự tính về chung cuộc trần ai
Để ngưỡng bái và tụng ca tình sử
Kỳ Nữ hỡi! Hồn dìu hồn bất tử
Xuống dương trần xuất tứ thành thi
Dự tính nào rồi em cũng ra đi!
Ta đứng đó và lặng câm như đất
Thu không biếc... trăng cũng buồn hiu hắt
Xanh núi sầu sau buổi biệt ly!.
.
KHALY CHÀM
hãy ngủ vùi trong cô đơn
hãy kết thúc đi tôi ơi!
vì cuộc chơi trí trá với nhau đã nhàm chán rồi
thời gian đang ngắn lại dành cho một đời người
tìm trong thinh lặng tuyệt vời
đôi khi, sẽ nghe và thấu hiểu được những điều ẩn ngữ
hãy thản nhiên mà nhìn
loài rắn lục cườm xanh trườn mình vào bóng tối
diễm tuyệt sự ngụy trang cùng niềm kiêu hãnh
nó thè chiếc lưỡi uốn lượn và thật đáng yêu
tỏa mùi hương hòa quyện vào con chữ thơ tôi
từ khi nào đã nhú ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn
thật sự, cảm thấy nhẹ nhàng hơn chưa
tại sao ta không biết tạ ơn bóng tối ngục tù
hàm chứa vẻ ngây dại, điên mê không thiếu phần hợm hĩnh (?)
hãy trở về dĩ vãng
ngủ vùi trong cô đơn
tiệt nhiên không còn lo sợ độc tố vây quấn thân mình
bgsamat 1/2018
*NGUYỄN VĂN PHONG
Chiều tà
Khi ánh nắng chếch 45 độ
trời không còn gắt nữa
ngoài kia hoàng hôn,
về bên bước chân trên phố
làm tôi chợt nhớ vỉa hè
bên con đường thị trấn,
khi bước chân vội vã ghé qua.
Đôi khi, một buổi chiều tà
vội vã
tôi lướt qua ánh nắng nghiêng nhiều
bên vườn rẫy,
Những người qua đường cũng vội
ngược xuôi.