*VŨ THIÊN TƯỜNG
Mẹ Mắm
Mờ sương quảy gánh đi rồi
Đò ngang chuyến nhọc sóng trồi ướt vai
Mẹ đi hết những đường dài
Gót mài nhẵn thín chông gai đời mình
Quảy đi một gánh chông chênh
Quảy về đêm tối buồn tênh phận người
Vốc từng mặn chát lên phơi
Đổi thiên hạ chút tiếng cười khô ran!
Nắng mưa ăm ắp nẽo ngàn
Ấy mà chưa thấu khói làng ngõ trưa.
Về Biển
Gởi Bàn Than
tà dương
tiếng ậm ừ đáy bể
loài san hô đội giả tóc rêu
mây xanh tắm truồng
nắng luồn vách khuyết
sóng sâu bồng bế núi non . . .
hãy nhắm mắt để nghe lời sỏi đá
nghe thời gian quay lại dưới be thuyền
đừng trò chuyện đôi chân trần bụi bặm
xin quay về chạm cốc với đại dương . . .
*TRẦN ĐỨC TÍN
Những kẻ lãng mạn cuối trời
(Gửi Đoàn Thạch Biền Huỳnh Thúy Kiều, Lê Minh Nhựt, Thạch Đà, Phan Duy kỉ niệm gặp gỡ).
Những kẻ lãng mạn
Những con ngựa lạc đàn
Mang vết hằn trên lưng
Từ muôn hướng
Hí vang đất cuối trời
Lời thét không ai hay
Lời thét không ai thấu
Những tâm hồn tù đày
Hun hút rừng thâm u
Mệt mỏi và dồn dập
Va đập với bầu trời
Trăng có lồng vó ngựa
Đồi núi và bùn lầy
Thảo nguyên vàng giãy giụa
Cuộc gặp gỡ cuối trời
Trên cánh ngựa
Trên mộng sầu thiên thu
Hằn thêm một vực thù.
Trần Đức Tín - 13/03/2018.
Tản mạn
Có những chiều mây khói lửng lờ bay
Ai đốt vội lá thư tình năm cũ
Lời người hẹn như ngàn năm ấp ủ
Một chút buồn trong màu mắt em vương
Có những lần tình tự đến đau thương
Ai nhớ ai chân vang vào ngõ cụt
Lòng người sâu tiếng yêu buồn hun hút
Tay cũng thẩn thờ chạm vết nứt trong nhau...
Xa nhau rồi tiệt hạnh đến buốt đau
Con phố chứa bao miên man dòng nhớ
Sao ùa về tiếng đời ai nín thở
Tản mạn chiều, tản mạn chút em - anh.
Trần Đức Tín - Sông Đốc, 12/03/2018