*LỤC HÂN
Hãy Chọn Cho Mình
Này cánh chim ơi hãy tung bay
Về vui cuộc đời và với ai
Kỹ niệm nơi đây không đủ ấm
Níu sao cho xuể một đường dài.
Mây tan để mong trời thêm xanh
Màn đêm thắp ngọn sao long lanh
Đêm buồn lủi thủi cho ngày sáng
Không hiểu được chăng chút lòng thành.
Hãy chọn cho mình và hãy vui
Cho lòng mãn nguyện tươi nét môi
Vẫn nói mặc dầu miệng đắng chát.
Buồn rầu chi mấy đời cũng nguôi...
Lục Hân
*VŨ THỊ QUỲNH
Có thế giới nào
Đêm nằm mơ đám cưới người
Vùng vẫy… nhào mình khỏi mộng
Giấc mơ vỡ thành muôn mảnh thủy tinh sắc nhọn
Găm vào hình thù quay quắt
Bóng tối nuốt nỗi bàng hoàng
Hoa cài ve áo tuột dọc màu xanh
Rơi về đâu?... Hình tương lai lãng đãng?
Ước mình cũng ngồi mơ thôi
Nhưng trốn đâu khỏi thực?
Có thế giới nào khiến nỗi đau đừng thức?!
Vũ Thị Quỳnh
*PHAN CÁT TƯỜNG
Bắt gặp
Tôi chợt điệu đàng trong phút giây phiêu lãng
Sao già rồi cứ ngỡ tuổi đôi mươi?
Xúng xính mắt môi, soi gương rồi chợt khóc
Nếp nhăn nào thiêu đốt trái tim côi
Tôi yêu mãi những vết sầu kỷ niệm
Lưu bút học trò làm kinh Thánh đêm đêm
Tôi yêu lại tà áo dài tha thướt
Mà ngày xưa em, đứng đón bên thềm
Tôi bỗng ngu ngơ, khù khờ trẻ nít
Yêu con diều mùa gió chướng đứt dây
Yêu con dế như ngày xưa, trốn mẹ
Chạy ra đồng mơn trớn tuổi thơ bay
Tôi chôn cất, dấu tình sầu kỷ niệm
Giả vờ như chưa vỡ trái tim đau
Giữa cơn mưa tôi trần truồng tắm bụi
Ôm em thì thầm tóc ướt, mắt se cay…
Tôi đón lấy mùa về như chiếc lá
Treo trên cành đùa giỡn gió Thu sang
Không hề biết ngày mai rồi sẽ chết
Chỉ buông mình như một thoáng mênh mang
Tôi trở về rừng rú đã tan hoang
Rồi đứng khóc theo mùa màng cây trái
Trời đất cằn khô tôi oằn mình chịu tội
Giọt máu nào không đủ tưới xanh rêu?
Tôi không biết và sẽ không bao giờ biết…
Ngày mai này mình sẽ trở về đâu
Tuổi thơ ơi, xin một lần tạ tội
Xin cúi đầu hứng lấy cuộc bể dâu!
Phan Cát Tường