*BẾN DƯƠNG
Ray Rứt
Thứ Tư... Thứ Năm... rồi thứ Sáu
Chẳng cần hè hội cũng xôn xao
Tháng năm, tháng sáu, rồi tháng bảy
Thảng thốt, thời gian nhanh thế sao!
Bàn tay muốn ghì quả đất nhỏ
Lòng này chẳng thiết luật thiên văn
Giáng Sinh đi đi tôi chẳng gọi
Cũng chẳng mong chờ ngày đầu năm
Vì thêm một ngày là bớt một
Tôi sắp phải xa một mái nhà
Có những người tôi yêu thương quá
Lòng những ù lì chẳng muốn xa
Tôi chắc mai này nghe ray rứt
Nỗi nhớ niềm thương ngập cõi nào
Bây giờ chưa xa mà đã nhớ
Những dáng hoang mang, nghe những đau...
Bến Dương
*HUỲNH SƠN VŨ
Những ngày mưa Tháng Bảy
Mưa, mưa triền miên trong nỗi nhớ
Nắng ngoan ngủ yên với ngày trôi
Bầu trời đen thổn thức những hàng mi
Cánh chim ướt phũ che nghiêng mái đầu
Sờn vai áo mẹ nhòe mưa cuộc đời.
Mưa rưới buốt đau lớp tầng hoài niệm
Rơi trên tóc thề em mười tám ngày xưa
Nỗi nhớ nhung chợt thức
Đầm đìa trang vở mùa thi
Anh chở em trong chiều thị trấn
mùa yêu thương
Tay em mân mê tà áo trắng
Áo học trò bất chợt ướt những cơn mưa.
Tháng bảy trời mưa, trời mưa nuối tiếc
Mưa rơi chạm buồn nhân thế
Dạt trôi những phận đời
Mưa mù khơi khoảng lặng
Rung đôi môi cười thiếu nữ đôi mươi.
Mưa xóa từng vết tích rong rêu
Mưa trôi hết năm tháng ngày vụn dại
Mưa tháng bảy những cơn mưa nỗi niềm.
Huỳnh Sơn Vũ