Mẹ ơi!
(Kính dâng Mẹ)
Ai đó đã cài lên ngực áo tôi nụ hồng trắng
Bàn tay vuốt ve đôi mắt thật buồn
“Tội thằng nhỏ, chừng này tuổi đầu mà mất mẹ!”
Làm sao tôi quên ngày lên sáu thuở xưa
Từ đó từng đêm là bão tố gió mưa
Từng giọt đắng rơi ngược vào trái tim tan nát
Thằng bé khóc
Khóc suốt một đời!
Bạc một phận người
Trắng một nỗi đau
Nước mắt đủ đầy cho một mùa ngâu
Vị mặn dư làm nên góc biển
Từ ngày mẹ đi
Mẹ xa biền biệt
Thằng bé cứ nằm mơ thấy mẹ cả đời!
Tim mẹ bao la như biển khơi
Mắt mẹ nhìn ấm như bếp lửa
Vòng tay mẹ nhẹ nhàng như vành nôi thuở nhỏ
Tiếng mẹ ru êm như là… tiếng mẹ
Thằng bé bạc phần đánh mất thuở còn thơ!
Thằng bé ngày xưa bây giờ vẫn cứ nằm mơ
Vẫn cứ reo “Mẹ ơi!” mỗi lần thấy mẹ
Và vẫn thế hàng trăm lần hệt thế
Nước mắt tràn mi ướt đẫm đêm dài!
Mùa Vu lan 2013
Tháng ngày qua…
Chỉ mới đây mà chừng đã quá xa
Tiếng mẹ ầu ơ ru hời trong chiều vắng
Cõng con qua đê cha chờ cơn sóng lặng
Chuyện ngày xưa như gió thoảng sau hè
Khắc ghi hoài ngày ấy bến sông quê
Giữa chuyến đò trưa mẹ cho con ngụm nước
Ngụm nước mát cả đời không quên được
Cơn khát đi qua nỗi nhớ giữ trong lòng!
Đất quê mình lạnh buốt những mùa đông
Chiếc tơi rách thăm đồng cha khoác vội
Áo mỏng nâu sòng ruộng xa mẹ lội
Mưa trắng trời cha mẹ khuất nẻo xa…
Thằng nhỏ nhà nghèo trôi dạt chốn phồn hoa
Tìm con chữ giữa trùng khơi bão tố
Nước mắt chan cơm lớn lên cùng nắng gió
Tóc đang xanh bỗng bạc trắng nỗi buồn!
Bao đêm dài giấc ngủ cứ rưng rưng
Khát tiếng mẹ ru, thèm hơi cha nồng ấm
Khắc khoải âu lo đường xa vạn dặm
Nhớ mãi chuyến đò đã tít tắp mù xa
Thằng nhỏ nhà nghèo ngồi nhớ tháng ngày qua…
Saigon, 11g30 - Thứ Tư, 11.06.2014