*LÊ THỊ NGỌC NỮ
Chuyện nhỏ và tôi
Tôi và nhỏ biết nhau
Thuở khát khao giọt nắng
Rưng rưng sân trường vắng
Năm cuối cấp chia tay
Tôi và nhỏ cùng say
Lá me bay trong gió
Thương dòng sông ngọn cỏ
Cánh hoa ngậm giọt sương
Tôi và nhỏ đến trường
Những đoạn đường xa ngái
Nắng rồi mưa chẳng ngại
Quyết rạng rỡ ngày mai
Tôi và nhỏ tung bay
Lớp mười hai gửi lại
Mái trường bao yêu ái
Người " lái đò " vẫy tay
Hai tám năm... Chiều nay
Bâng khuâng mưa đầu hạ
Chùm phượng hồng nghiêng ngã
Tôi cùng nhỏ thăm trường
Gặp thầy cô mến thương
Xúc cảm ươm giọt lệ
Tuổi học trò chẳng thể
Phôi phai giấc mơ hồng.
Tôi và nhỏ bềnh bồng
Những chuyện thời thơ dại
Khóc rồi cười nhắc mãi
Kỷ niệm ngày học sinh.
Khắc thêm kỷ niệm
Trên nhành cây Phượng Vỹ
Thắp đốm lửa lập loè
Chạm nhẹ bước mùa hè
Thả màn mưa nho nhỏ
Sân trường thay sắc đỏ
Hoa tựa cánh bướm bay
Làn gió vờn tóc ai
Tinh khôi tà áo trắng
Ta muốn làm giọt nắng
Thơm lên má nồng nàn
Rải xuống phố thênh thang
Khi trống trường tan học.
Giọt nắng theo gót ngọc
Bâng khuâng lá đầy sân
Chở mùa hạ thật gần
Khắc thêm nhiều kỷ niệm.
*NGUYỄN AN BÌNH
Hư ảo người
Hư ảo người hay hư ảo tôi
Nạ đeo sao kín được mặt người
Dòng trôi mất dấu sông không đáy
Mộ địa đầy những bóng ma trơi.
Hư ảo người hay hư ảo mưa
Li ti hạt nhớ gọi âm thừa
Cây cao ngút gió đành phơi mỏng
Rêu ngói đình chùa phủ phố xưa.
Hư ảo người hay hư ảo em
Người chờ nghiêng cốc rượu tàn đêm
Sóng xô nên tuổi đời gãy gập
Treo cột buồm đợi dông bão lên.
Hư ảo người hay hư ảo trăng
Vàng theo bóng ngựa vó trầm luân
Hồn ai vừa thoát đi muôn hướng
Tiễn đưa người còn vọng bát âm.
Hư ảo người hay hư ảo mây
Đất cao trời thấp khói sương bày
Ráng bay cột nắng tà dương gọi
Đỏ rực vũng lầy bủa lưới vây.
Hư ảo người hay hư ảo khuya
Bước đi bước một thịt xương lìa
Xác phân từng mảnh vùi khôn rửa
Một thế kỷ buồn đã rẽ chia.
Hư ảo người chỉ hư ảo thôi
Trần gian nào kể hết buồn vui
Trăm năm cũng chỉ là quán trọ
Thiên thu rơi rụng xuống ngậm ngùi.
17/7/2018
TRẦN DZẠ LỮ
Bất ngờ
Bất ngờ gặp lại người xưa
Thuở em mười bảy, anh vừa đôi mươi...
Hòa Vang rúc rích câu cười
Tình anh câm nín cũng cời than tro!
Tóc mun chẻ sợi mơ hồ
Ôi chao gái Bắc !phập phù tim ai...
Nắng, mưa mược kệ ông trời
Ta đu cõi nhớ mọc mời tình em.
Rồi ra lửa đạn triền miên
Mình không trắc nết, cũng phiền hàm oan!
Hình còn theo bóng mang mang
Đành chôn giấc mộng đá vàng vào tim...
Bây giờ gặp lại buồn, em
Thời gian-Thủ phạm xóa miền tương tư...
Mấy mươi năm đến bây giờ
Ngó nhau sửng sốt, phù hư địa đàng!