THẢ NỤ TẦM XUÂN
Em thả giọt cười vào trong mắt anh.
Anh khép mắt
Và nghe tiếng cười trong
như tiếng khánh.
Liêu xiêu, liêu xiêu.
Ngọt ngào mật sánh!
Em thả nụ hôn vào đôi môi anh.
Đóa tầm xuân non tơ kiêu hãnh
Anh bỏ quên câu ca dao xưa
vào vầng trăng mảnh.
Em bỏ quên đêm vào nụ hôn chiều.
Em thả tình em vào trái tim anh
Trái tim yêu thương bừng bừng dậy lửa
Có tiếng sẻ nâu hót ngoài bậu cửa
Trong vắt trong veo như tình em.
Em,
thả em vào anh,
thả anh vào đêm...
(Bài này được treo trong sân thơ Nguyên tiêu 2010 ờ Văn Miếu).
DẢI YẾM HỒN NHIÊN
Bóng trăng mờ, đêm mềm, trườn như dải lụa
Người đàn ông khẽ nói: Anh yêu em.
Người đàn bà mĩm cười: hoa sen nở đẹp quá!
Người đàn ông da diết: Anh yêu em!
Người đàn bà liếng thoáng:
MSáng nay, chín giờ em mới quét sân!
Người đàn ông thở dài: Anh yêu em!
Người đàn bà cười khúc khích:
em vừa trồng một cụm mười giờ màư đỏ thắm.
Ôi, em là dải yếm. Em có phải là dải yếm?
Dải yếm đào uốn mình mềm mại, khôn ngoan
và đáng yêu quá thể.
Vì sao em cứ hồn nhiên như thế?
Làm sao anh ngừng yêu em, yêu em, yêu em.?
( 2009)
Ủ HOA TRONG BÀN TAY
Sớm mai ngắm vầng đỏ
Ủ hoa trong bàn tay
Hương xưa hoài thương nhớ
Cầm bằng cơn mộng say!
Trà nguội nhắp mềm môi
Hoa khô cười khúc khích
Đêm xưa hoài tĩnh mịch
Người xưa hoài chia phôi
Hái một chút mùa vui
Gửi cho người năm trước
Ô Thước hoài Ô Thước
Tri âm… hoài… tri âm!
(Phan Rí, ngày hè 2009)
TÌNH YÊU ĐẾN TỪ BÊN KIA ĐỒI HOA
Em xuất hiên phía bên kia đồi
Đêm cứ lửng thửng đi qua, đêm dài vô kể
Em có biết bao “mưa nguồn chớp bể”
Đổ tuôn về phía anh
Buổi sáng mùa xanh.
Buổi sáng chạy quanh
Vòng vèo qua ngôi nhà
nở hoa Tigôn đầy ngõ
Anh thẩn thơ trên đồi lộng gió
Đón từng lời thơ em
Chim hót ngoài hiên.
Chim hót gọi bình minh
Tiếng chuông nhà thờ
đã vang lên gióng giả
Và chùm hoa sữa
vẫn ủ hương trong vòm lá
Và anh ủ cho em cả buổi sáng trong lành
Để đêm bớt dài. Để em nhớ anh
Để em nhớ anh. Và yêu anh cháy bỏng
Để em hát bài tình ca của sóng
Đổ bờ anh,
vội vã đổ bờ anh.
(Đà Lạt sử quán,6/2010)
TÁCH TRÀ TRƯƠNG CHI
Trong tách trà nguội lạnh kia
Hình bóng anh lung linh, sóng sánh
Ánh trăng đêm cứ rụt rè, thanh mảnh
Nghiêng chiếc thuyền nan,
nghiêng tiếng sáo Trương Chi
Sao tách trà kia không nóng bỏng hơn đi?
Sao anh cứ ám vào em
và cứ âm thầm không nói?
Em ngột ngạt giữa tứ bề đá cuội
Tiếng sáo Trương Chi
lọt thỏm giữa sông buồn!
Đừng bắt chước người xưa,
rách nát chiếc thuyền con
Mái chèo gãy đôi, khối tình vô vọng
Yêu đắng một người, trăng nhòa nhạt bóng
Ai ơi!
Xin hãy khác người xưa,
hãy nóng bỏng một tách trà!