*Nguyễn Minh Phúc
chiều xưa em qua đây
bước chân về rất nhẹ
chiều xưa người qua đây
ru hồn tôi khe khẽ
một trời mù sương bay
gió trên đồi vẫn thổi
thao thiết cuối chân ngày
người về phơi tóc rối
hiên một trời nắng phai
mắt môi kia hờn tủi
cũng xin người bao dung
nụ hôn nào đắm đuối
nghe dâu bể muôn trùng
trong mệnh đời đứt gãy
thì ơi người đôi môi
vẫn là tình tôi đấy
trao cho người tinh khôi
chiều vẫn chiều đang tới
mà người giờ sương bay
em về không tôi đợi
như chiều nào qua đây…
*Đỗ Trọng
sống sót
khi tôi sống thanh bình trên đỉnh núi
cũng thân quen gần gũi với trăng sao
thoảng nhìn xuống dốc buồn nôn gió bụi
cõi rềnh rang phiền toái loại hình nào
khi tôi sống những mong vào sa mạc
xác mượn hồn hôn nỗi khát vô song
nguồn tinh khiết chẳng chiên xào ảo giác
tịnh tuyền chi mà lý sự lòng vòng
khi tôi sống dẫu bên dòng thế thái
thời mau qua các hạ thỏa bất ngờ
thương nhớ lộng hương nồng đêm trống trải
cả trời yêu còn lại mỗi tình thơ
khi tôi sống không bao giờ ra biển
mồ xương xanh hà bá sẵn nhanh tay
đời xe cát dã tràng luôn tái hiện
sẽ muôn năm bằm nát mạt từng ngày!
*Biển Cát
Mãi còn lãng đãng
Cho nhau tình lỡ
Buông rã rời tay
Còn sợi tóc bay
Vương trong ký ức.
Bao đêm thao thức
Ngồi dưới thềm rêu
Nghe sóng vỗ đều
Âm ba chao chát.
Cho nhau thơm ngát
Một nụ hôn đầu
Lắc rắc mưa ngâu
Chiều trôi xa mãi.
Chỉ còn hoang hoải
Những hạt mưa bay
Theo gió lắt lay
Thả lời yêu cũ.
Cho bóng tối phủ
Kéo lại màn đêm
Vườn khuya lặng im
Chập chờn bóng lá.
Cho vầng trăng ngã
Nửa bóng về ai
Mà nỗi buồn dài
Úa trên lá cỏ.
Người xa mấy thuở
Mưa mấy mùa bay
Sầu dâng mấy ngày
Đời chia mấy nẻo.
Cho dốc cheo leo
Đổ triền nỗi nhớ
Vọng tiếng đá vỡ
Rớt xuống vực sâu.
Cho một mùa ngâu
Mãi còn lãng đãng
Làm sao quên lãng
Một nụ hôn đầu.
*Phan Cát Tường
Sài Gòn có cơn bão nhỏ
Sài Gòn có cơn bão nhỏ
Tôi ngồi bó gối rong rêu
Con đường trưa nay đầy nắng
Chiều thành con suối thương yêu
Có chiếc thuyền ai bập bễnh
Giấy màu xanh đỏ trôi qua
Cô bé nhà bên đứng khóc
Thôi rồi, thuyền đã trôi xa
Có gánh hàng rong ướt sũng
Mẹ già quảy gió mưa qua
Chè thơm, giờ nồi đầy nước
Mưa cùng nước mắt mẹ ta
Có con mèo già nghễnh ngãng
Nhảy vào bếp lửa trốn mưa
Củi than chỉ vừa đủ thổi
Cơm chiều có đủ rau dưa
Sài Gòn có cơn bão nhỏ
Em về không kẻ đón đưa
Áo dài hoen màu nâu đỏ
Lạy trời, đừng đổ thêm mưa
Sài Gòn, ôi thành phố lạ!
Chớp mắt là kẻ không nhà
Chớp mắt lên thuyền viễn xứ
Tôi là một kẻ du ca?