Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Con đường với trái mìn chôn giấu
Không có màu xanh của cỏ hoa
Nhật nguyệt bơ vơ từng sớm tối
Hắt hiu trời đất ở quê nhà
Có tôi buồn khổ anh buồn khổ
Một bầy buồn khổ sống chen nhau
Đêm đêm đèn sáng trong thành phố
Thắp trong ta mấy cõi trời sầu
Những đứa em ta tiều tụy quá
Mượn men và khói lãng quên đời
Ngồi nghe chai chạm vành ly lạnh
Tưởng xích xiềng khua động trong tôi
Tôi đã khô se giòng máu nóng
Anh đứng co ro dưới ngọn cờ
Chiều kia nghe tiếng kèn xa lại
Thấy bên trời một đống xương khô
NGUYỄN BẮC SƠN
Gửi ý kiến của bạn