‘Anh sợ những cột đèn đổ xuống
Rồi dây điện cuốn lấy chúng ta
Bóp chết mọi hy vọng
Nên anh dìu em đi xa’ *
Thật ra
Chẳng có con đường nào vượt thoát
Nỗi chết
Sự cô độc
Dầu có tháo chạy trước khi những cột đèn đổ xuống
Bởi cuối con đường
Là những nhiễu nhương
Là bóng tối
Là bầy chó sói hung hăng
Giữa một thời đại nghiệt ngã
Giữa những khốn khổ nhục nhằn
Của cuộc chiến tàn tệ
Của quê hương lầm than
Tháng Ba
Nhớ đại úy Dzư Văn Tâm
Tức thi sĩ Thanh Tâm Tuyền
Mười ba tháng ba ngày sinh
Hai mươi hai tháng ba ngày mất
Nỗi nhớ cồn cào quay quắt
Chiếm ngự linh hồn
‘Tôi gọi tên cho đỡ nhớ
Thanh Tâm Tuyền’ **
Những vần thơ ông viết thời trai trẻ
Tôi mang theo
Bước vào đời
Cuộc đời không như mơ
Cuộc đời khốn nạn
Dẫu qua rồi khói lửa chiến tranh
Dẫu qua rồi ngày tháng bạo hành
Thì vẫn còn đó
Bọn người vong bản vong nô
Bọn người máu lạnh
Lũ độc tài
Đám chó săn
Thì vẫn còn đó
Sự cô độc
Cái chết chực chờ
Bóp nghẹt niềm hy vọng
Thanh Tâm Tuyền ơi
Thật ra
Chúng ta thường cô độc
Giữa cõi nhân sinh
Chẳng có con đường nào vượt thoát
Nỗi chết
Sự cô độc
Niềm hy vọng mỏng manh
Chẳng thể ươm mầm
Chẳng thể thai nghén
Những áo cơm đủ đầy
Những hạnh phúc ngày mai
Những tiếng thơ tiếng cười
Tự do
Nhân bản
Dầu có tuôn nước mắt
Cho những cuộc tình duyên Budapest
Thì vẫn vô vọng
Bọn đao phủ
Quằn quại giảo hình
Luôn chực chờ
Siết lấy cổ ta
Đến chết
Tháng Ba
Vọng về từ miền ký ức
Những giai điệu rộn ràng
Những lời ca thổn thức
Ban Hợp Ca Thăng Long
Phòng trà Đêm Màu Hồng
Dặt dìu bay bổng
‘Nửa hồn thương đau’
‘Bài ngợi ca tình yêu’
‘Dạ tâm khúc’
Lời thơ Thanh Tâm Tuyền
Nhạc Phạm Đình Chương
Kéo về những yêu thương
Của một thủa Sài-gòn sôi nổi
Của một thủa Sài-gòn hấp hối
Mất tên
Nhưng không chết bao giờ
Tháng Ba
‘Tôi gọi tên cho đỡ nhớ
Thanh Tâm Tuyền’
Lê Hoàng Tuấn Kiệt
* Thơ Thanh Tâm Tuyền, bài Dạ Khúc
** Thơ Thanh Tâm Tuyền, bài Phục Sinh