*chân tính hải
Bím tóc
Em đứng đây tóc kẹp tuổi ô mai
Mà hồn ai bay bổng chốn lâu đài
Tường vách ấy ngàn năm đứng đợi
Tóc Ai về che hết nỗi buồn thiu
Rồi mùa xưa về kể chuyện mân côi
Bờ vai đó có ru mòn mong nhớ
Để hôm nay dáng đứng lạc hồn thơ.
*Nguyễn Nhã Tiên
Huế - mình tôi
Sẽ chẳng bài thơ nào hơn Huế
Nhan sắc ơi! Thưa gởi bao lần
Mỗi sợi tóc trên đường tôi vấp
Mỗi đi về dồn dập thanh âm
Mỗi vết thương mọc lời hạnh phúc
Mỗi chiều qua tôi nhớ ngàn chiều
Mỗi mưa xuống tôi thành trẻ khóc
Mỗi nắng vàng thề thốt tôi yêu
Mỗi...
Mỗi...
Mỗi...
Không thành đôi được
Mỗi Huế thôi không thể hai lần
Mỗi nước mắt. Trời ơi! Giếng ngọc
Mỗi Trường Giang kiếm dựng trời xanh (*)
Cô đơn đến vô cùng Huế ạ
Nghìn năm sau chẳng thể khác hơn
Em hư ảo suốt đời Vỹ Dạ
Cho câu thơ Tử mãi xanh rờn
Sẽ chẳng bài thơ nào hơn Huế
Gọi gì tôi gió giục qua cầu
Đi là để không bao giờ tới
Tay chạm rồi Huế vỡ tan mau
Hư vô cả đền đài em nhé
Mỗi rêu này gìn giữ Huế thôi
Đừng bến bờ sáo mòn hẹn ước
Những môi người e sẽ bể dâu
Hư vô cả dòng sông em nhé
Một bài thơ vô tận cuối chân trời
Mai xa rồi tôi còn mỗi Huế
Thanh âm này không thể lẫn thành đôi.
(*) Thơ Cao Bá Quát : Trường Giang như kiếm lập thanh thiên
*Trần Đức Tín
Đan tay
Tặng vợ
tôi biết viết gì cho em giữa Sài Gòn chật hẹp
nũng na nũng nịu cái nết thị thành
em kiêu sa ngọn lưu ly mờ tỏ
bíu vai tôi nghiêng mất nửa cuộc đời
thảng thốt tí đi em
dẫu muộn màng thì anh vẫn đến
chim dẫu thiên di vẫn bay về làm tổ
như chúng mình
có lúc
đi thật xa chỉ để tìm lối quay về
không
anh không viết gì cho em giữa thành phố
nơi hào nhoáng cả lời nói cũng ảo huyền
đan tay nhau
rất thật
giữa phố đời.