*Nhật Quang
Bâng khuâng mùa hạ cũ
Nắng Hạ vàng nhẹ rơi thềm vắng
Em có nghe tiếng ve nức nở khúc biệt ly?
Từ độ em xa mái trường
Cánh phượng buồn rưng rưng
Gió mây hững hờ trôi trên lối về bằng lăng tím
Giờ em về phương trời nao?
Những chiều Hạ mưa giăng ngập phố
Dưới hiên xưa bụi thời gian xóa mờ kỷ niệm…
Ta ngơ ngác tìm màu áo lụa trắng trinh nguyên
Từ thuở tóc nhung mềm, mắt biếc
Ta vẽ em trong khoảnh khắc vu vơ
Gởi hồn thơ vào những ngày xa cách
Nghe tiếng tự tình…
Sâu thẳm trong trái tim cuồng say
Nghe mưa Hạ buồn như lời than thở
Hàng ghế đá bâng khuâng mùa Hạ cũ
Ngày tháng xa, em còn nhớ mái trường xưa?
Cánh phượng hồng nghiêng bay
Gió đong đưa đầy sân vạt nắng lụa
Giờ mình ta ôm nỗi nhớ nào nguôi.
*Trần Quốc Toàn
Mộng Kôn Giang
tôi ngồi trong phòng những vị khách không tên
như những ngọn tháp quê tôi muôn đời mất ngủ
như Kôn Giang mùa nước lũ
như đôi bạn chân tình không còn nhớ nhau
tôi viết tên non nước lên trán người tôi yêu
cứ thế lan man hết bờ bến này sang sông suối khác
có khi mê hồn dựa lưng dưới gốc cây da . . .
như cái nắng nung con ngươi chiều đẫm nước bờ ao
những cánh đồng gòn lũ quạ chờ rỉa xác trâu
muôn đời vẫn giọng gió lào cát trắng
lòng dạ như bún song thần phơi giữa bãi hoang liêu . . .
đâu phải cứ văn minh giữa những toà cao ốc
rồi văn mình vào đống hổ lốn đười ươi
thâu cứ dìa ngồi bên dòng sông tỉnh lẻ
có bà năm rót bàu đá đang chờ
uống nước mắt quỷ khóc thần sầu mà đẫm lệ
uống cho tan hết ô uế trong thân xác từ lâu giữa cuộc đời chộn rộn
uống cho vỡ giấc mơ phố thị
những đêm nhớ quê nhà da diết
đời ai cấm chi đâu
chốc mòng say nghe gió thổi hồn siêu phách lạc . . .
tôi nhớ biển Phù Ly nhớ người xưa ra vào chợ Cách Thử
nhớ ông Quách Tấn đưa hồn cốt Hàn Mặc Tử lên đồi thi nhân
hỏi đời còn ai cùng ngồi chén tạc chén thù
mà hỉ hả những lời phù hư của biển của núi non trùng trùng dị mộng
để mây thái cổ bay về đỉnh Kỳ Sơn
cứ như thể hồn cốt của núi của sông đã bỏ ta
như những bóng ma đi trong đêm tối
nhà cửa tồi tàn
bụng con cá bống Lại Giang không còn hạt sạn của mùi hương ngai vàng một thủa
đôi mắt của nữ thần hoà bình bị chột mất vì ông thần chiến tranh chọc thủng
như trăng núi Huỳnh Mai mỗi tối đến ở cùng Đào Tấn
rồi giọng tuồng lẫn tiếng trống khuynh thành
tôi nhớ tràn trề những gốc đa gốc thị
những mùa hoa gạo nở trắng góc chợ miễu bà
mợ tôi mê hát bội sắm sẵn cái máy cassette thu thanh
để những khi trời làm mưa làm bão
mấy mợ cháu mở nghe khi trời đổ rét.
đêm trăng xanh
mợ kể chuyện truông bà đờn
bóng mò o mọc kín mộ
mèo cào gió khuya rờn rợn khúc kinh ma
cồn chim nằm im giữa lòng nước mặn
cảng cá mất dấu trên cánh đồng lúa chín
có khi ở giữa ruộng đêm rằm vẫn nghe tiếng thủy quân la ó
tiếng đại bác từ đầm Thị Nại nã vào . . .
tiếng ngao sò dưới đáy giếng
tiếng huyền sử trong móng nước biển Quy Nhơn
bên cây thông hoá thạch
sư Mật Hạnh trông thấy bóng người đàn bà bước ra từ hòn đá chém
thủa Nguyễn Ánh cho đặt trước cổng thành Hoàng Đế
hằng trăm cái xác bị chặt đầu, hồn nhập cõi đá,
trong những đêm âm u
phát ra lời ai oán . . .
đêm
tôi ngồi trong phòng những vị khách không tên
như những ngọn tháp quê tôi muôn đời mất ngủ
vì nhớ vua Chăm hay nhớ bầy vũ nữ Apsara?
Mà soi bóng từ non nhân xuống tận dòng nước trí
Để Kôn Giang in bóng thành quách Đồ Bàn
Để nước sông quy tụ khí trời
Trong giọt rượu lửa uống vỡ con tim.
*Phùng Hiếu
..
Có bài thơ anh muốn viết tặng em
Một bài thơ không ghi bằng con chữ
Từ ngữ bước ra từ những đêm không ngủ
Trong cơn mơ anh mới hiểu được mình
..
Cuộc đời này vốn dĩ lắm éo le
Xô đẩy nhau về hai miền cùng cực
Ta gặp nhau lúc đời chênh vênh lắm
Rõ lòng nhau chẳng thốt được câu nào
..
Chầm chậm chiều cứ đẩy bước chân nhau
Mình gần nhau còn hơn là xa lắc
Anh khổ đau trong nổi niềm dằn vặt
Đêm liêu trai- tội lỗi quay quanh mình
..
Một bài thơ anh chỉ biết lặng thinh
Mọi ngôn từ anh dồn lên mi mắt
Đừng tránh anh
xin một lần đừng ngoảnh mặt
Đọc đi em!
Bài thơ sắp vỡ rồi...
Nhớ con xuồng nhỏ
Nhìn dòng nước nhớ con xuồng nhỏ;
Chở má cha làm ruộng kiếm cơm
Con còn nhỏ tối ngày tập lội
Nhà gần kinh cho khỏi chết chìm…
Giờ trở lại nhà dưa yêu dấu
Biết tìm đâu để thấy tuổi thơ
Bỗng bất chợt tiếng cu đang gáy
Từ buội tre trong buổi trưa hè
Giây phút đó làm con nhớ lại…
Tuổi thơ con còn ở nơi nầy
Con nhớ lắm căn nhà bé nhỏ
Đã cho con cuộc sống hồn nhiên…
Giờ đọng lại trong con qá khứ!
Nhìn hình cha đôi mắt xa xăm…
Căn nhà xưa giờ con cất lại
Nhưng lòng con ruột thắt gan bào!
Dòng đời đó quả là khắc nghiệt…
Đêm trốn đi giông bão mù trời!
Giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi
Lằn tử sanh con chạm mặt rồi…
Cơn sống sót của người vượt biển…
Bao nhiêu người nằm dưới đại dương!
Bao nhiêu người được vào tới bến?
Con số nầy thê thảm cha ơi!
Một cái giá tự do quá đắc…
Muốn tới nơi phải trả mạng người!
Ngày hôm qua con hồi tưởng lại
Trong xã mình lệ giỗ nhà ai?
Con muốn ghé thắp nhang khấn vái…
Từ biển khơi sống sót trở về
Nhưng con sợ những điều hệ lụy
Nên nén lòng gạt lệ ra đi!
Con lạy cha – con xin giả biệt!
Xách va ly cất bước lên đường…
Chiếc máy bay nhẹ nhàng cất cánh
Sau lưng con là cả quê hương ./-
..