Trang sử buồn
Mưa quê nhà từng chặng, từng chặng liên tục đuổi nhau
Suốt cả ngày đêm
Rồi cơn lụt toát họng nghiến gầm
Nuốt vội vã một quê nghèo vốn đã nghèo hết chỗ
Nắng chiều đông tối thêm những gương mặt “người cùng khổ”
Tôi xin em gié lúa ngã trên bùn
Công ba tháng trôi về biển cả
Hớp biển đông một ngụm cho bớt tức lòng
Đêm nép mình trên phản gõ
Nước chỉ còn khoảng cách một gang tay
Nhưng vẫn ngủ
Đến đâu hay đến đó!
Phận có bạc
Cuộc đời tuy có mỏng
Vẫn sống hoài vất vưởng với thời gian
Vẫn yêu lắm gái trai chung một kiếp
Quê tôi đó
Đồng xanh và mây trắng
Xanh xác xơ và trắng đổ cháo lòng
Không lý tưởng, chẳng có từ hoa mỹ
Chuyện đói. no, mưa. hạn chiếm hết đời
Chỉ biết lạy trời xin chút ơn mưa móc
Người khóc được thì cứ hoài được khóc!
Người còn cười thì cười mãi không thôi!
Đêm thơ mộng trên luống cày khô khốc
Màu trăng non cài hoa tóc hương nhu
Nắng có hạn, sương có mịt mù
Quê tôi đó
Nhàu nhò qua năm trăm năm hiện hữu
Năm trăm năm với cây lúa cỗi cằn
Xứ nghèo khó lấy đâu là văn vật
Cả văn minh gửi ở chốn thị thành
Đời nam nữ chôn chân nơi gốc rạ
Tiếng tu hú như cọ lên phiến lá
Tiếng tắc kè gõ nhịp kẻ xa quê
Quê tôi đó
Du khách nếu lạc chân dừng lại
Nhìn thật lâu cảnh của trăm năm
Còn sót lại từ thời vua chúa
Tôi khóc quê tôi đói nghèo muôn thuở
Áo tơi chằm lá. mãi còn đây
Sào chăn vịt vẫn cắm sâu cùng gốc rạ
Tôi khóc mẹ tôi cơm không no dạ
Chạy tản cư gồng gánh đứa con khờ
Lo thằng lớn sống còn khi chạy giặc
Mùi máu tanh nhầy nhụa cả tuổi thơ
Đuốc bã mía bập bùng loang mã tấu
Chiếc đèn khấu toả lửa đỏ lòm, bốc khói đen kín mũi
Giấy khoai lang. mực mồng tơi , trái nổ
Ngòi viết lá tre ghi tội của ai đây
Trang sử đã buồn thêm nhiều nỗi chẳng ai hay!
Tôi bình an...
tôi bình an như những bụi cỏ khô.
gió thổi lăn tròn trên sa mạc.
nếu cát có đau. niềm riêng của cát
xin một lần. rồi thôi mãi trăm năm
tôi bình an như nước chảy giữa giòng
mạn thuyền ơi xin một lần lầm lỡ!
đôi bờ xanh thôi đừng trách cứ
đến bao giờ nàng giữ mãi nét thanh tân?
tôi bình an như sông dài biển rộng
mặc đáy sâu ùn ục hoả diệm sơn
vỗ an ủi những con sao biển
chết san hô bao nỗi chết không ngờ
tôi bình an như muôn vàn cơn gió
dẫu mơn man hay bão tố điên cuồng
bởi thổi mãi, có ngày tan loãng. cuối
sắc hay không, sẽ chẳng cứ luôn tuồng
tôi bình an như bóng dài trên vách
hồn rổng không cứ theo gót chủ nhân
cười không tiếng và khóc không thành tiếng
lệ không buồn, chỉ giọt nước lăn lăn
tôi bình an như chân ngựa ngài Tất Đạt
chở trên lưng một trí tuệ muộn phiền
Tứ Diệu Đế cõng. chen Bát Chánh Đạo
tôi an nhiên. bước-gõ-nhịp. trên đường
ĐPP.