Phố Khuya
*Biển Cát
Tôi bỏ lại nơi đâu
Dòng sông nào xa ngái
Cánh diều nào vút bay.
Đêm nơi này đầy gió
Vọng nhớ nắng bờ đông
Tràn một trời hoang hoải
Vàng một đời ngóng trông
Đôi khi tôi ngồi lại
Trên triền cỏ mênh mông
Chạnh lòng nghe nhớ quá
Vạt cỏ buồn bên sông.
Nơi có con còng nhỏ
Rón rén từng bước chân
Nước lên rồi nước xuống
Cùng tôi chờ bâng khuâng.
Niềm vui và hạnh phúc
Thuở ấy thật trong ngần
Còn bây giờ tiếng khóc
Cũng ngập ngừng phân vân.
Nhớ lúc còn thơ dại
Ngỡ cuộc đời rất vui
Nào biết đâu bùi ngùi
Từ khi mình khôn lớn.
Tôi xa rồi xa lắm
Những ngày xưa ấu thơ
Bên hiên đời quạnh vắng
Mắt môi buồn lơ ngơ.
Hồn trải đầy khoảng lặng
Tôi về tìm trong mơ
Những dấu chân tuổi nhỏ
Của ngày xưa rất xa
*Lê Thị Ngọc Nữ
Giọt Nắng Hạ
Giọt nắng giòn mùa hạ
Mơn trớn lá Bần xanh
Chạm vào trái trên cành
Vị chua lành nhớ mãi
Giọt nắng vàng hoang hoải
Theo gió trải trên đồng
Xanh ruộng lúa mênh mông
Phù sa hồng con nước
Giọt nắng reo ngõ trước
Vui bắt được chùm Keo
Trái đỏ chín ngoằn ngoèo
Đong đưa treo trong gió
Giọt nắng rơi giếng nhỏ
Ánh sáng toả lung linh
Tháng năm của quê mình
Đón yên bình mùa hạ.
Sông Quê
Dòng sông của quê tôi
Phù sa bồi hồi chảy
Lục Bình trôi tím dại
Cả một thời tuổi thơ
Dòng sông đẹp như mơ
Bóng trăng vàng lấp lánh
Gió mang hơi lành lạnh
Rặng dừa nước xạc xào
Dòng sông quê nao nao
Tôm cá đầy miệng đáy
Trên con thuyền vỏ lãi
Tiếng hò vọng xa xăm...
Dòng sông quê tháng năm
Không già vì thương nhớ
Đón tôi về hớn hở
Ì oạp nước trườn bờ
Dòng sông quê đơn sơ
Mang bao nhiêu kỷ niệm
Chiều hoàng hôn đầy tím
Hoa Lục Bình mênh mông...
Lê Thị Ngọc Nữ