(A POEM WRITTEN NEARLY 50 YEARS AGO)
Năm 1969, khi học Chu Văn An, tôi chơi thân với một người bạn cùng trường hơn tôi một tuổi tên Đặng Ngọc Đức. Tôi học ban B còn anh ban A. Anh là người rất yêu thích văn chương, và là một cây bút cho Giai phẩm Xuân Chu Văn An năm 1969 với bút hiệu Đặng Ngọc Thụy Vũ.
Cũng vì mơ ước trở thành một nhà văn lớn, mùa hè năm 1969, anh thi trượt Tú Tài 1. Không còn đủ điều kiện hoãn dịch học vấn, thay vì tham gia lớp hạ sĩ quan ở quân trường Đồng Đế, anh tình nguyện gia nhập Thủy Quân Lục Chiến với cấp bậc binh nhì, tức lính trơn. Cuối tháng 4 năm 1970, anh tử trận khi tham dự trận chiến ở Cam Bốt. Ngày ấy, anh chỉ vừa 19 tuổi.
Ngày tang lễ anh, khi đang chuẩn bị thi tú tài, tôi viết một bài thơ năm chữ với ba phần “Bạn, Em, và Cuộc Đời” trên mặt sau tờ phiếu báo danh thi. Hôm vào phòng thi, có lẽ là thi môn Toán, tôi nộp phiếu báo danh cho vị giám thị theo thủ tục.
Ngồi bên dưới, khi loay hoay suy nghĩ, tôi bất chợt nhìn lên và trông thấy vị giám thị đang chăm chú đọc bài thơ trên phiếu báo danh của mình. Đến cuối giờ, khi lên nộp bài và nhận lại phiếu báo danh, tôi thấy ông nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói lên điều gì, nhưng không tiện nói trong phòng thi. Sau này nghĩ lại, có lẽ đó là một lời khuyên giải.
Thời gian trôi qua, tôi quên bẵng bài thơ. Khoảng 10 năm trước, tôi liên lạc lại được với một người bạn Chu Văn An thời cũ là anh Cung Nhật Thành, em ruột nhạc sĩ Cung Tiến, hiện ở Dallas. Qua email, anh Thành nhắc đến bài thơ tôi đã đưa anh đọc thời xa xưa ấy, và gửi cho tôi vài đoạn anh còn nhớ.
Thật bồi hồi khi nhận được những con chữ mình viết ra từ năm chưa đầy 18 tuổi. Từ những đoạn anh gửi, tôi nhớ thêm vài câu nữa. Xin gửi các bạn đọc chơi tâm trạng ngày ấy của một tên con trai vừa lớn, lớn lên trong khói lửa chiến tranh; và như những người bạn cùng trang lứa, sự suy nghĩ có phần bị ảnh hưởng bởi tinh thần phản chiến bàng bạc trong nền văn học miền Nam lúc bấy giờ.
Lớn thêm một tuổi nữa, chín chắn thêm chút nữa, Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972, tôi vào quân ngũ, tham gia Khóa 9/72 Trường Bộ Binh Thủ Đức và trở thành một sĩ quan trẻ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Thật may mắn, có lẽ nhờ Ơn Trên, tôi đã sống sót qua cuộc chiến (và sống vui sống khỏe cho đến hôm nay).
Ngày còn trẻ, tôi nghĩ rằng rồi mai sau mình sẽ trở thành một nhà thơ. Tuy nhiên, cuộc đời tôi rồi suôn sẻ quá, thân chẳng đủ bầm dập, lòng chẳng đủ tang thương để trở thành thi sĩ.
Những đoạn thơ sau đây có lẽ chỉ khoảng phân nửa bài thơ tôi viết từ 50 năm về trước.
1. Bạn (không thể nhớ những câu đầu)
...
Lá cờ phủ áo quan
Một huy chương lóng lánh
Vinh dự không hở anh
Phần thưởng cho người chết?
Quả trứng luộc đỏ tươi
Bát cơm khô trắng xoá
Làm cỗ tiễn đời người
Sinh ra từ lòng mẹ
Mười chín năm làm người
Hôm nay về lòng đất
Lòng Đất dường lạnh nhạt
Lòng Mẹ đau, tả tơi
...
2. Em
…
Người yêu ơi, lại đây
Nhớ cầm theo câm nín
Tình ru bằng hành động
Tình diễn bằng đôi tay
Ồ, em tôi đã đến
Với tung tăng chết người
3. Cuộc Đời
…
Ngày tháng trôi, dần trôi
Dòng sông trăm nhánh rẽ
Rồi cũng về biển thôi
Vùng vẫy hay buông xuôi
Rồi cũng trôi về biển
Cuộc đời! Cuộc đời! Cuộc đời!
Dậy mà đi, tôi ơi!
