*Nhật Quang
Nhẹ Thoáng Phù Vân
Này đêm
vương vất… hao trầm
buông lơi nhịp thở
giấc thầm mông lung
hong tình
héo hắt chiều lưng
phôi pha
Nguyệt khuyết
rưng rưng mắt gầy
Hong mưa
lên ký ức đầy
rêu rong
phai dấu
chạm ngày tháng trôi
vườn yêu
hoa khép, nhụy rơi
nghe mùa giông tố
đẫm lời dối gian
Còn vương chi
kiếp đa đoan
sân si
mê đắm…
nặng mang cõi lòng
khát mơ
gối mộng… thong dong
phù vân nhẹ thoáng
qua dòng bể dâu.
*Lê Thanh Hùng
Em về ngang qua phố cũ
Con đường quen, vội vã bước chân hoang
Reo cuốn quýt chồng lên nhau, từng lớp
Bươn bả nắng, dòng xe trôi choáng ngợp
Đường phố cũng oằn cong, nếp sống mòn...
Em đắn đo, cơ hội để kiếm tìm
Sao buông thả đánh rơi trong kẽ nắng
Một dấu tình, bao năm mang trĩu nặng
Cuốn dòng đời, treo se thắt con tim
Ngõ hẹp quanh co, chìm đắm phận người
Chao đảo, đắn đo hai bờ sáng tối
Luẩn quẩn mùa, mưa trôi, nắng dội
Chín mọng xuân thì, vẫn thắm tươi
Đường phố bừng lên, nắng cuối ngày
Dội lên bóng đèn đường lấp lóa
Em bước trong điều gì lan tỏa?
Một đoạn đời vương vãi đâu đây...
*Biển Cát