Miền cỏ nhớ
Ai gieo hạt lên cánh đồng thời gian
mọc lên những mầm cỏ nhớ
mỗi sáng tinh mơ sương mờ giăng đầu ngõ
gió quyến dụ nỗi buồn quấn chặt những nhánh non
Mùa thu đã về ở phía cuối hoàng hôn
bỏ lại gió liu riu một nửa trời đồng vọng
nghe dường có tiếng bước chân khua từ nơi xa thẳm
vô thức tay lần xoa nhẹ những nếp nhăn
Khi phép tính cuộc đời là con số dôi nhân
Ta ngoái lại phía xa xưa cơ hồ tiếc nuối
thời gian thản nhiên từng câu thơ cứu rỗi
Ta lẩm bẩm xếp thuộc lòng những câu chữ mòn vơi
Gom hết lá rơi đốt cháy khoảnh rối bời
mong những nhúm tàn tro không vô tình làm ô nhiễm nắng
ngại lấm lem cả góc đời trống vắng
một chút mùn vương đừng loang xám nẻo hợt hời
Xin gieo hạt tiếng cười hòa vị ngọt giọt mưa rơi
thấm vào cỏ - thấm sâu từng thớ đất
sau lần lỡ tay - mùa vô tình đánh mất
Ta khắc khoải dằn lòng đau đáu tháng ngày xa
*Nguyễn Mù Sương
Vẫn nhầm gọi tôi!
“tôi gọi tên tôi cho đỡ nhớ
thanh tâm tuyền”
Tôi không thèm
gọi tên tôi
tôi đâu có phải là người
nổi danh
Cũng không còn
gọi cao xanh
xưa tôi gọi
biết nhiêu lần
nín câm
Gọi ai
đêm cứ lạnh dần
cuối rồi tôi gọi
vẫn nhầm
gọi tôi!
*Quảng Tánh Trần Cầm
Blues như đêm hè
Tiếng kèn òa oa òa oa òa oa oa than khóc giữa
đêm đen và người ca sĩ da màu nặng cân trần
trụi rên siết theo nhịp hoen rỉ. Mồ hôi tươm
nhếch nhác trong cái nóng râm rang trong tiếng
rì rầm đôi khi tắt nghẽn của máy điều hòa không
khí chừng như kiệt sức. Người ca sĩ hớp một
ngụm whisky từ chiếc ly sóng sánh trên tay rồi
nối tiếp với giọng ca chậm, trầm, buồn, tối tăm,
huyễn hoặc, khắc khoải đầy vơi trên dòng chảy
òa oa òa oa òa oa oa. Nàng im lặng chặm mồ
hôi trán với napkin giấy tái chế màu xám tro và
nở một nụ cười nửa miệng không che dấu mệt
mỏi. Đêm dài cuối tuần, lắng đọng, phản chiếu
sắc màu hổ phách của whisky đứng tuổi và tôi hít
thở âm vọng lướt thướt trên da thịt chín muồi của
nàng, nôn nao chờ đợi cơn mưa giông dữ dội đầu
mùa đang bập bùng nung nấu từ cuồng nộ ngày hè
như truyền thuyết thành thị của miền vịnh phía nam.