Hầu như lần nào cặp đôi Du Tử Lê - Hạnh Tuyền về thăm VN tôi cũng đều gặp và cùng có mặt trong các cuộc tiếp xúc thân mật với những người yêu thơ Du Tử Lê ở Sài-gòn. Thỉnh thoảng chúng tôi có những cuộc đi chơi xa ở Pleiku, Vũng Tàu, Long Hải... và hầu như trên mọi miền đất nước, ở đâu cũng có người biết đến tên anh.
Anh nổi tiếng qua thơ từ trước 1975 ở miền Nam với những người yêu thơ cùng thế hệ đã đành, nhưng cái tên Du Tử Lê vẫn vang lừng với lớp trẻ ở trong nước sau này nhờ những bài hát phổ từ thơ anh, đặc biệt là "Khúc Thuỵ Du" của nhạc sĩ Anh Bằng. Bài hát phổ biến rộng rãi trong nước tới mức có không ít quán cà phê lấy "Khúc Thuỵ Du" làm tên cho quán, không chỉ ở trong các thành phố mà còn ở cả các vùng hẻo lánh dọc các tỉnh lộ hoặc quốc lộ thỉnh thoảng ta vẫn bắt gặp các quán cà phê "Khúc Thuỵ Du" như thế.

Nổi tiếng là vậy nhưng nhà thơ lúc nào cũng tỏ ra khiêm cung, đằm thắm khi tiếp xúc với mọi người. Anh luôn nhỏ nhẹ từ tốn trong ăn nói, nghe nhiều hơn là nói. Cho dù kẻ nói chuyện cùng anh là một người hoàn toàn "ngoại đạo" với thi ca, nghệ thuật chăng nữa thì anh cũng lắng nghe một cách chăm chú với vẻ trân trọng. Cái "nói" là vậy và cái "ăn" của anh cũng thế, rất nhỏ nhẻ với những món ăn đơn giản không cầu kỳ. Trong các bữa tiệc bạn bè chiêu đãi tại Sài-gòn, gần như anh không đụng đũa vào các món ăn thuộc loại đặc sản đắt tiền, điều anh yêu cầu duy nhất trong bữa ăn là phải có nước tương, tức xì dầu, vì anh không dùng được nước mắm. Đó cũng là điều lạ! Anh ăn rất ít, giống như những người nghiện rượu thường ăn rất ít, nhưng anh lại là người không hề uống rượu bia. Có lẽ vì vậy mà trong thơ anh gần như không thấy hình ảnh bia rượu với chất giọng hào sảng về từ ngữ mà chỉ toàn là hình ảnh thê thiết về các cuộc tình...
Không ngoa khi nói anh là một trong số rất ít những người làm thơ tình hay nhất Việt Nam, nhất là các bài thơ anh viết sau 1975 trong giai đoạn định cư ở hải ngoại, rất sâu lắng với thi từ và bút pháp riêng rất "Du Tử Lê".

Tấm ảnh này nhà thơ Du Tử Lê (ngồi giữa) cùng Nguyễn Khắc Nhượng (bên trái) và đạo diễn Đinh Anh Dũng (bên phải) chụp sáng 17/5/2019 tại Quán Cafe Post, bên hông tòa nhà Bưu điện Saigon. Ngay sau đó nhà thơ Du Tử Lê cùng người bạn đời Hạnh Tuyền rời quán cà phê lên xe ra sân bay Tân Sơn Nhất về Mỹ. Không ngờ đây là tấm ảnh cuối cùng lưu dấu anh tại VN.
Anh còn là một con người từ ái qua góc nhìn của tôi. Nhân một lần cùng với vài thân hữu đi thăm trang viên của một người bạn ở ngoại ô Sài-gòn. Khi cả nhóm người nối nhau theo hàng dọc cùng đi bộ trên con đường trải đá răm xuyên qua khu đất rộng trong cái nắng khá chói chang để đến trang viên, thì tôi chợt thấy nhà thơ dừng hẳn lại loay quay tìm kiếm một thứ gì đó ở vệ đường mặc cho mọi người đã đi khá xa phía trước. Khi tôi quay lui thì thấy nhà thơ đã tìm được một nhánh cây khô, đặt xuống rất nhẹ nhàng vào cái hố lấp xấp nước mưa cạnh vệ đường để giúp một chú chuột mắc kẹt dưới hố có thể leo lên nhánh cây và thoát khỏi miệng hố. Hành động của anh lúc ấy trông rất hồn nhiên với một vẻ gì đó hơi ngớ ngẩn tựa như nhân vật Lão ngoan đồng Châu Bá Thông của nhà văn võ hiệp Kim Dung vậy.
Thế rồi nhà thơ đa tình hồn nhiên ấy đột ngột ra đi, để lại nhiều tiếc thương cho những người quen thân cũng như chưa quen thân với anh. Từ trước tới nay có lẽ chưa có một cây bút nào ở hải ngoại khi mất đi lại được nhiều tờ báo lớn, nhỏ trong nước viết bài đưa tin một cách rộng rãi và nhanh chóng như khi nhà thơ Du Tử Lê nằm xuống. Anh đã chia tay thế nhân và an nghỉ ở ngoài "cõi người ta", nhưng thơ anh, nhất là các ca khúc phổ nhạc từ thơ anh, ắt sẽ còn sống lâu với nhiều thế hệ người Việt trong nước...
Sài-gòn tháng 10/2019
NGUYỄN KHẮC NHƯỢNG
Gửi ý kiến của bạn