*Biển Cát
Lần cuối
Ừ thôi
Còn lời ru này
Tan vào
Từng nhịp mưa đầy
Chứa chan
Bàn tay nâng phím
Hoang mang
Sầu nào rớt xuống
Bàng hoàng mắt nhau
Còn bao nhiêu
Nỗi xôn xao
Xin góp lại
Một lần này
Rồi thôi
Ru em
Đắng ngắt đôi môi
Từng lời ru vỡ
Bồi hồi xót xa
Ru tình
Thôi đã phôi pha
Mai em về
Cõi người ta
Muôn trùng.
*Mục sư Christian Phan Phước Lành
Viết Cho Du Tử Lê
Hãy nói về cuộc đời
Khi người không còn nữa
Đã gói trọn cõi lòng
Về bên kia thế giới
Đầy nhung nhớ, tình yêu
Người đi và biệt ly.
Như tình xuân đã nở
Tô điểm mãi trăm năm
Người gieo niềm thương nhớ
Trong sâu thẳm ngậm ngùi
Trong sâu thẳm ngậm ngùi
Người đi và biệt ly.
Giờ đây người đã tỏ
Vì sao ta yêu nhau
Vì sao luôn tận hiến
Vì sao không yên lặng
Vì sao luôn hy sinh
Vì sao phải đứng vững
Vì nhau và vì nhau.
Hãy nói về cuộc đời
Tình yêu luôn thắm trao
Tình yêu luôn hiến trọn
Êm ái và ngọt ngào
Hạnh phúc và dạt dào
Người đi, chào biệt ly!
*nguyenphong bui
Vĩnh Biệt Người Du Tử
Như tia chớp...
Con chim bói cá lao thẳng vào mắt bão.
Sấm đì đùng...
Khạc ra Khúc thụy du.
Thụy xưa không còn nữa
Còn nửa mãnh trăng lu
xót xa người Du Tử
Lê gót chốn sa mù
Con chim bói cá lao vào rừng cọc nhọn.
Nơi cái chết ẩn mình.
Dưới vực sâu là thiên thu.
Trong thiên thu là mắt ướt...
Thương con chim bói cá
Trăm năm tìm lại mình
Trụi lông chiều phiêu bạt.
Thổn thức tiếng ru tình.
Gửi lòng bên kia đại dương.
Ngày càng xa xăm mờ mịt
Chim cô đơn chờ biển cạn
Thụy ơi! Là Thụy ơi!
Biển không lặng... Biển muôn trùng sóng.
Chim oằn mình cõng khúc thụy du.
Đạp lưng sóng đầu sùi bọt trắng
Nghiêng cánh chim rũ sạch ao tù
Khóc cho người nên trăng lưu vong.
Thương cho người đông phương thôi
hồng.
Hồn Du Tử trôi miền miên viễn
Lê giữa vũng sầu... Thơ mênh mông.