Tôi vẫn thường nói giữa bạn bè: “Đến tuổi này, chỉ còn là biệt ly.” Thế nhưng tin ông mất đến với tôi vẫn bất ngờ vì tuần trước, độc giả còn đọc ông trên Người Việt. Những bài viết ngắn của ông thời gian vài năm trở lại đây, thường dành cho bằng hữu và kỷ niệm. Là nhà thơ thành danh, sáng tạo cả một trường phái không dễ có tín đồ, ông có văn phong rất riêng, đậm chất nghệ thuật, mỗi con chữ ông viết, mỗi vần điệu ông gieo, ngoài sự cẩn trọng, đãi lọc, còn cho thấy nỗi khát khao khôn cùng của ông, muốn chúng chuyên chở nhiều hơn những gì có thể.
Ông luôn có nụ cười và tấm lòng tử tế đãi bạn bè, mọi người. Ông cởi mở, chí tình, nhường nhịn. Cả cuộc đời, ông đuổi theo mùa Xuân, tình yêu và hạnh phúc. Ông đã có tất cả những gì ông tìm kiếm, mong đợi, không ở đâu xa mà ngay chính bên trong mình.
Chúng tôi không gặp gỡ, chuyện trò nhiều. Chỉ một vài dịp, đó đây, và thường vội vã. Chưa bao giờ kịp nhớ để ngỏ lời tạ ơn ông về bài thơ Giữ Đời Cho Nhau được Từ Công Phụng phổ nhạc dưới tên mới: Ơn Em. Với tôi, đây là bài kệ đẹp nhất trong cõi nhân sinh nhiều khổ đau này.
Đàng nào cũng có lúc phải đi. Ông như ngọn đèn, sáng cho đời đến giọt dầu cuối cùng rồi nhẹ nhàng tắt. Ông chọn làm chiếc lá thu đầu tiên bay vào không gian mùa Thu tuyệt đẹp vừa chớm ở Cali.