tôi nhặt từng lời ca, từ nước sông Hương
ném tung vào khung tối nhờ. muà hạ
giữa sông khuya con đò chở tiếng hát
giọng Huế buồn da diết đến khô môi
tôi nghe như người tiếc u sầu
vì niềm vui đã trở thành xa xỉ
rằng. tôi chiêu niệm em
dù em đang ở một nơi nào trên trần thế
có nạm vàng từng bước chân đi
hay cực cùng khốn khổ
mùa hạ về nữa rồi em
chôn hộ tôi những mớ hư phù
rằng. tôi chiêu niệm em
đang nằm sâu lòng đất
chiếc lá xanh vừa rơi cạnh nấm mồ
em mất tích
hay đang thay da đổi thịt
vàng mùa thu thao thức đoá hoa hồng
con đò nhỏ chở theo tiếng hát
não nề một thuở
cung nữ Kim Long
mây tám hướng về đây buông thang kéo
rước linh hồn oan trái
xin ngừng réo gọi kẻ đi sau
đời ca nương bạc ôi là bạc!
đêm con đò chở tiếng hát
nước say trăng tôi say điệu phù trầm
tiếng sên phách bổ nhào từ quá khứ
em về đâu, không một vọng âm
đêm. cuối cùng thiếu cả một chút trăng
thiếu luôn đám mây trời bạc phận
giữa đôi bờ chỉ sóng gợn lăn tăn
đêm. cuối cùng em mất biệt!