*Lê Thanh Hùng
Nỗi niềm
Có ai đó, khi đời xế bóng
Sẽ hờn ghen, với ảnh chính mình xưa
Simonov
Không có ai đúng và không ai sai
Chỉ là ta không còn chung suy nghĩ
Thì có bao nhiêu hàm ngôn, hoa mỹ
Cũng đổ trôi theo biển rộng, sông dài
Cơ hội khép dần, vòng đời chật hẹp
Khắc khoải u hoài, lần lữa giêng hai
Cái mới lạ, chắc gì đâu là đẹp
Sắc màu, rồi năm tháng cũng tàn phai
Phong sương nào, mòn vẹt một đời trai
Bổng nhiên gặp “đồng hương” nơi xứ lạ
Xao động ngày xưa, một thời hoa lá
Ầm ỉ mơ trôi, choáng ngợp nắng mai...
Chiều vỡ toang, lối mòn treo dĩ vãng
Thời gian nào, rơi lược giắt, trâm cài?
Dựa lưng trời, xanh một màu bảng lãng
Nghe tiếng hoàng hôn, vóng vót bên tai
Tuổi xuân chín bên kia bờ ảo vọng
Nuối tiếc hoa niên, ray rứt đêm dài
Trôi vòng sống, cuốn thời gian mở đóng
Cho nỗi hoài hương, ngơ ngác miệt mài
IX/15