Lỗi Hẹn
Tôi về… đốt lửa trong mưa
Tìm trang Tình Sử… ngày xưa yêu người…
.
Em xưa… thuở mới hai mươi
Xuân thì vừa đến cho người ngẩn ngơ
Dáng xa như thực như mơ
Tóc thề trong gió hững hờ buông lơi
Liêu trai mắt biếc in trời
Bờ môi hé mở gọi mời nụ hôn
Tiếng cười rơi nhẹ vào hồn
Pha lê vỡ hạt vô ngôn dịu hiền
Chiều châu thổ… sáng bình nguyên
Nhìn em thơ trẻ hồn nhiên cánh chuồn
Yêu nhau yêu tới ngọn nguồn
Cái vui xẻ nửa… cái buồn chung nhau…
.
“ Ông Tơ ghét bỏ chi nhau
Chưa vui sum họp đã sầu…” riêng ai
Em xa… hoang phế đền đài
Thềm rêu, ngói vỡ, tường phai bụi mờ
Thuyền trôi lạc bến lạc bờ
Bóng chim tăm cá bơ vơ bềnh bồng
Gọi người lạc tiếng chênh chông
Nghe trong đồng vọng hư không vỡ òa
Mưa Ngâu tháng bảy nhạt nhòa
Cầu Ô Thước… dải Ngân Hà tàn phai
“Một mai ai chớ bỏ ai
Chỉ thêu nên gấm, sắt mài nên kim…
Tìm em như thể tìm chim
Chim bay biển bắc, anh tìm biển đông…”
.
Mai người lỗi hẹn về không?
Buồn lên héo ngọn Sầu Đông… sầu đời…
Bỏ tôi… lạc giữa đất trời
Em đi… vui với cuộc đời tư riêng
Trời cho nợ… chẳng cho duyên…
Sao cho trọn nỗi muộn phiền mình tôi?…
Bội Thề
Bao năm biền biệt xa quê
Phải chăng ta đã bội thề… Cố Hương?
Ước gì giũ áo phong sương
Phơi lên hàng giậu... nắng vương sợi buồn…
.
Gửi hồn theo sợi mưa tuôn
Mưa sa xuống ngực, chảy luồn thiên thu
Trùng khơi gió lộng tiếng ru
Đưa ta về cõi mộng du hẹn thề
Hai bờ cuộc sống “Tỉnh – Mê”…
“Có – Không”… “Thực – Mộng” tìm về trở trăn
Người xa, khuyết nửa vầng trăng
Nhang tàn, nến lụn, nhện giăng tơ lòng…
.
“Chim quyên ăn trái nhản lồng…”
Quê nhà thương nhớ, chờ mong dặm trường
Người đi, khuất bóng mù sương
Dáng xưa hình cũ, cuối đường biển dâu
Người về, châm thuốc bên cầu
Hong hơi thở lạnh, sưởi sầu héo hon…
Hoa rơi nhẹ… Vạc kêu giòn…
Thuyền về bến cũ… Trăng còn đợi chăng?
Thuyền về tìm nửa vầng trăng
Người về cho hết băn khoăn đoạn trường…
.
Mỗi người có một quê hương
Để cho chín nhớ, mười thương, mong chờ
Người đi biết đến bao giờ
Về thăm quê cũ... bên bờ Sông Dinh…