Ánh trăng tan ở phía đồng khơi
Ngước mắt, một vầng trăng lạnh buốt
Khủng khỉnh soi, suốt vạt rừng xa
Còn nguyên đó, đôi tay gầy guộc
Hờ hững buông, nhưng vẫn điệu đà
Gió soi rọi, phập phồng xống áo
Ngẩn ngơ rơi một ánh trăng suông
Nghe giá lạnh vầng trăng khờ khạo
Khẽ khàng run, sắc tối đã buông
Trong sâu thẳm làn mây huyễn hoặc
Vô tư trôi về phía đồng khơi
Tiếng lá rụng, giật mình quay ngoắt
Bỗng loang tan quầng sáng ngập ngời
Dang tay với trăng tràn mái tóc
Ghì chặt đêm mộng mị lần quay
Sao thắc thỏm, liếc ngang liếc dọc
Dáng eo cong còn lại nhường này
Trăng trắng cạnh, loay hoay lướng vướng
Tiếng yêu đêm đổ gấp dập dồn
Sóng sánh nhịp, trăng vàng độ lượng
Thong thả rơi từng tiếng hoa ngôn...
Lối cũ em về
Nắng theo em, hay em là nắng?
Vụt sáng lên trong bóng chiều tà
Lơ đểnh bước bên lề phố vắng
Xốn xang chiều, thắc thỏm mờ xa
Bâng quơ, tiếng ghi ta vọng lại
Bài ca buồn, như rối lòng ta
Lời hẹn cũ, quên dòng trôi mãi
Khói sương xa, đọng bến quê nhà
Điều hư ảo, thời gian khỏa lấp
Lối em về, mùa ngập đường hoa
Bến sông xưa, một thời e ấp
Ngày trôi mùa, xa vắng nhạt nhòa
Em có nghe, ngày xưa đồng vọng
Nhịp đời reo, hối hả thiết tha
Sao lặng lẽ, mờ chìm vòng sống
Tình hồn nhiên, say đắm thật thà!
Anh sẽ đến, như ngày đã đợi
Chờ em, qua mấy độ đôi mươi?
Dẫu đã biết, tầm xa chấp chới
Vẫn còn đây, nguyên vẹn tiếng cười
Lê Thanh Hùng