Qua bảy thất của anh rồi! Hôm nay chắc anh đã biết anh lên trời rồi TP nhỉ?
💦
M biết tên thi sĩ Du Tử Lê hồi còn là học sinh Trung học, nhưng đi tìm đọc lại những bài thơ của anh lại là từ năm 2009.
Những năm M làm việc xa nhà, mới lập trang blog cho riêng mình, đêm đêm tìm đọc lại những bài thơ, bản nhạc mà thủa xưa khi đi học, tự trong vô thức thường hay ngâm nga đọc, hát... trong lòng.
Và khi nghe được những bản nhạc phổ thơ DTL: “Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời”; “Buổi trưa em về”; “Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau”; “Trong tay thánh nữ có đời tôi”; “Khi tôi chết hãy mang tôi ra biển”; “Khúc Thuỵ Du”; “Tình sầu “; “Ta tiếc thiên đường sớm lập xong”... thì trong lòng càng nung nấu đi tìm!
Từ đó M tìm được những trang web của những học giả, thi sĩ, văn sĩ, nhạc sĩ và cả một ca sĩ mà M yêu thích nữa.. Và nhờ vậy, M tìm được trang Du Tử Lê.
🎠
Và vào một đêm khuya, M đọc được trang Facebook với nick “Tuyen Phan”!
Ôi sao lạ! Sao tên TP mà toàn post những câu thơ, họa phẩm có liên quan đến DTL!!
💦
Từ đó, M và TP quen nhau, mỗi lần nàng cùng chồng về SG, nếu M có mặt ở quê nhà, thể nào cũng xin TP sắp xếp cho một cuộc hội ngộ!
Bao lần hội ngộ đó để M biết rằng:
Sau lưng và bên cạnh nhà thơ đó luôn có TP, cần thiết có TP, chỉ có một TP âm thầm, chịu đựng, đau đáu bên cạnh một nhà thơ tài hoa, đào hoa... không có TP thì 77 tác phẩm đó chắc sẽ chậm ra đời, sẽ không có hệ thống và chỉnh chu như hôm nay!
Và bây giờ, sau này... chính nàng sẽ là người thu xếp, gìn “giữ lại đời cho nhau”! Sẽ là người sắp xếp hậu bối giữ lại 77 tác phẩm và vô vàn những tác phẩm khác của anh, cả cuộc đời đã đóng góp vào nền văn học cận đại của VN sau này.
💔
Hôm đọc những dòng ghi lại từng thời khắc báo tin, tưởng chừng như đọc những dòng note bình thường báo một sự kiện gì đó trong ngày!
Nhưng không! Nó chẳng bình thường chút nào!
💔 https://www.facebook.com/100004472978352/posts/1379787118847041?d=n&sfns=mo
Đó là những dòng viết khắc khoải nhưng kiên cường của người phụ nữ sau lưng và bên cạnh của một nhà thơ tài hoa!
💜
Anh đã rất nhẹ nhàng, trong giấc ngủ ngắn anh đã thõng tay rời cõi tạm!
Mà anh thật là! Anh nỡ lòng nào bước đi mà không để lại một chút cơ hội cho người sống tụi mình được chạy ra chạy vào bệnh viện, hay chí ít ở nhà, được nhìn anh nằm mệt ở cái võng đung đưa, để được chăm sóc, thăm viếng anh, chọc ghẹo anh! Anh cứ thế sau khi TP đỡ anh vào nghỉ ngơi như mọi ngày, anh ngủ và anh đi! Anh thật là!
“Người ở đâu ôi người ở đâu!
Cỏ xanh còn áp má những đêm sầu
Dế giun còn tiếc mùa ân ái
Từng phiến trời mang bao vết thương”
💜
Và từ sau dòng note đầu tiên đó! Người mà M quan tâm và thương nhất không phải là thi sĩ Du Tử Lê, mà lại là TP.
M không nói được gì và cũng không viết được gì cho TP khi ấy cả! M chỉ dõi theo và tin rằng TP kiên cường sẽ chẳng sao đâu!
TP ơi! Bây giờ quanh TP là bầu trời yêu thương của anh, của những người thương yêu TP, thương yêu anh!
Bình an nhé TP ơi!
TTM
24/11/2019