tôi không thể không là tôi phút trước
dù hôm qua có kẻ chết chìm
dòng nước đục ngầu như mắt cá
tôi hừng đông giữa biển, sóng, em
tôi không thể không là tôi quá khứ
dù ba năm thảng thốt cơn mê
mùa lá cũ vẫy tôi vào rất mới
tim trẻ thơ, tôi khóc thiệt thà
tôi không thể không là tôi dãy phố
tháng ba xưa lụa trắng vai đường
chân chim sẻ em vào đời ríu rít
ai lá mềm ? mà tôi rưng rưng ?
tôi không thể không là tôi tuổi trẻ
thắp rực em một ngọn pháo bông
đêm huyễn hoặc nở đóa quỳnh tháng tám
thăm thẳm rơi một cõi hư không
tôi không thể không là tôi gió, hú
thổi muôn năm quanh một bến sông
hồn lau sậy em có còn rung động ?
tôi chiều vàng trong em mùa đông
tôi không thể không là tôi lăng tẩm
(đền đài xưa, tượng mất linh thiêng)
tôi cổ hủ khư khư ngày tháng đó
chí ngông cuồng xây một miếu riêng
tôi không thể không là đêm tháng chín
người mãi còn như một thoáng mưa, rơi
cửa tháng chạp không ai buồn gõ, hỏi :
-“tôi ở đâu ? - trong trí nhớ ai ?”