Cuối năm hơ hoảng chợ chiều
Gió xao xác rác và điều âu lo
Cha từ bất tận cơn ho
Còn khúng khắng những tơ vò chưa xong
Mẹ từ son trẻ long đong
Mối lo vẫn ở bên trong thở dài
Tôi từ vô lại, bất tài
Phạt ngang yếu đuối, bạt tai chính mình
10 năm, bỏ xứ điêu linh
Giường là chiếu chợ, người tình làng chơi
Ơn em trong xó cuộc đời
Rách bươm nhân phẩm vẫn mời tôi chung
Ơn đời tráo trở, dìm, tung
Cho tôi nếm đủ đường cùng ra sao
10 năm, để lại lời chào
Những nơi gót dép mòn hao, rồi về
Về đâu, ơi hỡi quán quê
Biển Đông nay đã bộn bề nương dâu
Bạn bè tan tác nơi đâu
Em thì ở lại cõi sâu mộ phần
Tôi vác nặng mộng không thành
Ngó mình thất thểu ôm cần câu cơm
Nợ đời, nợ nước, nợ non
Nợ cha, nợ mẹ, tôi còn nợ tôi
10 năm, mẩu chuyện đã rồi
Thành thằng phẫn chí chẻ đôi lời thề
Đêm nằm đau cả trong mê
Rừng sâu, phố thị, làng quê đều buồn
10 năm, thành kẻ con buôn
Thử đem tử tế cúi luồn thế gian
Thử chơi cho trận cờ tàn
Thử làm con tốt cho ngàn đẩy đưa
Trả cha lời dạy cho chừa
Trả mẹ ngàn tiếng ru đưa, thở dài
Trả tôi một lần hoài thai
Trả đời lắm mộng một vài tỉnh mê
Cuối năm chẻ dọc lời thề
Có đi thì phải chốn về, mới đi
miên di