*Đặng Xuân Xuyến
Một tôi
Tặng cháu Đặng Hải
Một chai
Một chén
Một tôi thôi
Một đêm gió quẩn chỗ tôi ngồi
Một bàn tay lạnh quờ vai lạnh
Một tiếng thở dài tôi với tôi!
Bắt Gặp
Tôi chợt điệu đàng trong phút giây phiêu lãng
Sao già rồi cứ ngỡ tuổi đôi mươi?
Xúng xính mắt môi, soi gương rồi chợt khóc
Nếp nhăn nào thiêu đốt trái tim côi
Tôi yêu mãi những vết sầu kỷ niệm
Lưu bút học trò làm kinh Thánh đêm đêm
Tôi yêu lại tà áo dài tha thướt
Mà ngày xưa em, đứng đón bên thềm
Tôi bỗng ngu ngơ, khù khờ trẻ nít
Yêu con diều mùa gió chướng đứt dây
Yêu con dế như ngày xưa, trốn mẹ
Chạy ra đồng mơn trớn tuổi thơ bay
Tôi chôn cất, giấu tình sầu kỷ niệm
Giả vờ như chưa vỡ trái tim đau
Giữa cơn mưa tôi trần truồng tắm bụi
Ôm em thì thầm tóc ướt, mắt se cay…
Tôi đón lấy mùa về như chiếc lá
Treo trên cành đùa giỡn gió Thu sang
Không hề biết ngày mai rồi sẽ chết
Chỉ buông mình như một thoáng mênh mang
Tôi trở về rừng rú đã tan hoang
Rồi đứng khóc theo mùa màng cây trái
Trời đất cằn khô ai oằn mình chịu tội
Giọt máu nào không đủ tưới xanh rêu?
Tôi không biết và sẽ không bao giờ biết…
Ngày mai này mình sẽ trở về đâu
Tuổi thơ ơi, xin một lần tạ tội
Xin cúi đầu hứng lấy cuộc bể dâu!