Mục "Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Mẹ chết từ thu lá rụng vàng
Con về đất cũ vấn khăn tang
Mẹ ơi con điếng người bên mộ
Trằn trọc đêm dài con khóc than
Từ đó còn gì lưu luyến nữa
Lạnh lùng con sống chuỗi ngày đơn
Mẹ ơi biết mấy nơi phường phố
Con bước chân lên đếm tủi hờn
Hờ hững bao người đâu phải mẹ
Nghẹn ngào con khóc những đêm mưa
Mẹ ơi năm tháng rồi ra cũng
Con sống hình như để sống thừa
Bước giữa phố phường mưa gió để
Nghe cười thiên hạ những nhà vui
Bao nhiêu mái tóc bằng con đó
Mẹ nghĩ làm sao chẳng ngậm ngùi
Họ cũng như con thời trẻ dại
Một thời trẻ dại đã qua đi
Có người mẹ đứng nhìn con ngủ
Sờ trán cười nhưng chẳng nói gì
Mẹ chết đi rồi con mới thấy
Long dâng rào rạt nguồn thương yêu
Nhớ rằng có bận từng đêm trắng
Mẹ thức cho con ngủ được nhiều
Mẹ khổ cho con được sướng vui
Con no mẹ đói vẫn tươi cười
Áo đơn mẹ nhịn cho con ấm
Và biết bao nhiêu nữa kiếp người
Hình bóng ngày xưa khuất núi rồi
Còn đây khăn trắng vấn đầu thôi
Còn đây một mảnh hồn đơn chiếc
Như cánh chim côi bạt cuối trời
Con nguyện thề ghi sâu ký ức
Huyệt dài bóng xế lấp đời con
Lạy trời cho mẹ hồn siêu thoát
Phảng phất về đây thương nhớ con
Hai cõi bao giờ được gặp nhau
Tóc xanh dù trắng đến bạc đầu
Làm sao quên được sao quên được
Mẹ ở đâu rồi trên biển dâu
Nguyễn Đức Sơn
(trích từ thi tập Bọt Nước, 1965)