*Lê Kim Thượng
Trăng Quê
Chiều nay gió núi trăng ghềnh
Một mình một bóng, ngồi bên rượu bầu
Về đâu… nào biết về đâu…
Sông dài sóng vỗ bờ lau lặng buồn
Giọt sương rơi nhẹ vào hồn
Chợt nghe tím bóng hoàng hôn vô thường…
Quê nhà... xa thẳm khói sương
Nhớ quê tình mãi vấn vương trong lòng
Còn chăng hương lúa trên đồng
Thơm phù sa một dòng sông hiền hòa
Ngồi buồn ngắm ánh sao sa
Giữa hoang liêu biết quê nhà phương nao…
Nửa khuya sóng vỗ thao thao
Lắng nghe có tiếng ngàn sao thở dài...
Sông buồn bến vắng đợi ai
Luyến lưu đồng vọng, u hoài tiếc thương
Thuyền trôi nhè nhẹ trong sương
Mờ mờ nhân ảnh… đêm trường thở than…
Hoang vu ánh nguyệt non ngàn
Phất phơ lối cỏ, khói làn chơi vơi
Trăng tà xế bóng bên đời
Rượu không đủ ấm cho người lãng du
Ngàn năm... còn núi Vọng Phu
Sông dài soi bóng Thiên Thu một mình…
“Đa tình thì vướng nợ tình
Trách người là vậy… trách mình sao đây…”
Nha Trang, tháng 6. 2020
*Nguyễn An Bình
Chim Trên Tường Tu Viện Cũ
Tiếng chim hót trên tường tu viện cũ
Trơ tháp chuông hoang phế tự bao giờ
Màu mây xám một ngày mưa tháng bảy
Ngơ ngác nhìn sóc gậm hạt thông khô.
Cây thập giá chơ vơ cùng rêu mốc
Gánh lên mình bao phế tích trầm luân
Mái vòm cong chứa bao điều bí mật
Đưa tôi về bao thế kỷ hồng hoang.
Đôi mắt đẹp người nữ tu ngày ấy
Nét thiên thần đọng lại dấu thời gian
Ngày chủ nhật trong niềm vui thánh lễ
Lạc về đâu qua những dốc thông ngàn.
Tiếng chuông ngân còn không khi chiều xuống
Quanh ngọn đồi bóng núi đã dần buông
Dòng ký ức cuốn trôi đời nghiệt ngã
Nét phong trần đầy vết khắc tai ương.
Ngôi nhà nguyện đã xanh màu rêu phủ
Tôi về ngang như muốn nói bao điều
Ừ có lẽ tôi chỉ người khách lạ
Nên tâm hồn chùng xuống tận cô liêu.
Trên vòm tháp bóng chim nhìn u uất
Hót vu vơ những âm sắc thật buồn
Nét ma mị ẩn trong từng khung cửa
Trên lối về chìm đắm hạt mưa sương.
25/7/2019
Nhớ Cơn Mưa Phùn Đà Lạt
Bay đi những sợi mưa phùn
Em se se lạnh… đã từng yêu chưa?
Người không ướt áo vì mưa
Mà khăn quàng cổ ấm vừa môi ngoan.
Đi trong nỗi nhớ dịu dàng
Đi trong ngan ngát muôn ngàn cỏ hoa
Bước người lên mãi dốc mơ
Chỉ nghe tiếng lá hẹn hò bên tai.
Em trao tôi nhé tiếng cười
Giòn tan trong gió ngọt bùi trong sương
Mây xa màu khói muôn trùng
Con đường góc phố ai từng qua đây?
Bay đi những sợi tơ trời
Cho tôi nhớ lại một thời yêu em
Để mưa hôn tóc vai mềm
Để ai nhắm mắt bắt đền nụ hôn.
Ngồi bên quán cóc ven đường
Hương cà phê có nồng thơm môi người
Đường về reo bước chân vui
Sao tôi đứng lại ngậm ngùi đợi ai.
Mưa phùn tháng bảy quắt quay
Giọt mưa ngũ sắc làm người đắm say
Ngày mai một góc núi đồi
Có tôi đi giữa đất trời tìm em.
Dạ Khúc Bên Hồ
*Ngẫu hứng bên bờ Hồ Xuân Hương
Ngồi nhìn rụng bóng chiều buông
Chợt thương vó ngựa còn bon dốc dài
Gió ngàn xao xác hàng cây
Dấu chim về núi lạc loài trong sương.
Ngắt chùm hoa dại ven đường
Phù dung còn thoảng mùi hương thuở nào
Long lanh ánh bạc muôn màu
Hồ gương vát dải lụa đào tinh mơ
Phút trầm tư, phút đợi chờ
Quán khuya phố có hẹn hò trong mưa
Lênh đênh tiếng nhạc lạ chưa
Mà thương ghế đá lạnh vừa đêm nay.
Em ngồi se lạnh bàn tay
Khăn len ủ ấm tình đầy nhau không?
Khoai lùi ngô nướng thơm nồng
Bập bùng bếp lửa má hồng em tôi.
Thiên nga vỗ cánh lên trời
Bên hồ biết có ai ngồi đợi tôi
Vẫy tay chào nhé tình ơi
Mai xa phố núi tôi ngồi đợi ai?
Nguyễn An Bình