*Nguyễn An Bình
Khi qua đồi Charlie
Tôi nghe lá trên rừng đang chuyển cơn mưa
Khi xe qua đồi Charlie Đắc Tô Tân Cảnh
Màu xanh ngút không giấu đi niềm cô quạnh
Vẫn rợn người hồn tử sĩ lạnh quanh đây.
Súng bên trời có tiếng hát tiễn đưa ai
Người ở lại Charlie trong cơn bão lửa
Pháo tầm nhiệt chớp lòe qua từng khe cửa
Cày xới tung từng thớ đất đỏ máu người.
Quá khứ đi qua niềm đau mãi không rời
Tiếng pháo rền vẫn nổ vang trên đồi máu
Dưới giao thông hào chắc anh thèm phút giây tỉnh táo
Ngước nhìn trời mơ một khoảng trời xanh.
Chẳng ai ngờ thoáng chốc mấy mươi năm
Màu nương rẫy cao su bạt ngàn trong gió
Tôi vẫn nghe tiếng anh cười vang rất rõ
Trước khi hồn hóa thành làn mây trắng bay.
Chim lìa đàn mù mịt một màu nắng phai
Dòng Pô Kô vẫn uốn mình tưới xanh cây trái
Đất ba dan muôn đời đỏ tươi mãi mãi
Xin hãy giữ gìn từng tấc đất đau thương.
Nhắc ta một thời chiến sử đẫm máu xương
Tiếng gà gáy trên đồi Charlie buốn đến thế
Người lính già hai bên tìm về nghe gió kể
Có nhìn nhau bằng đuôi mắt của tình thâm?
______
*Đỗ Anh Tuyến
Vọng tưởng bình yên
Cả thế giới đang gào thét tên em
Chỉ riêng anh âm thầm và vẫy gọi
Bình yên về trào dâng trong vọng tưởng
Suốt bốn mùa em vẫn chỉ là em.
Cả thế giới đang khao khát yêu em
Chỉ riêng anh là lao xao nức nở
Nụ thanh xuân ngọt ngào và rực rỡ
Đêm trái mùa chẳng có một giọt sương.
Còn lại em giữa thế giới yêu đương
Anh hát khúc du ca quạnh quẽ
Trên chuyến đò chỉ mình anh lặng lẽ
Làm Trương Chi đưa tiếng khóc vào bờ.
Nàng Mị Nương vẫn vô cảm thờ ơ
Em đi lại giữa muôn trùng khói nhạt
Niềm vọng tưởng bình yên anh khao khát
Chảy vào đời những kí ức loanh quanh.
_______
Đêm quỳnh hương