*Đặng Xuân Xuyến
Viết cho khờ
Triền sông chiều nay cạn gió
Ai dụi câu hò
Ai dúi cánh cò líu ríu qua sông
Ai lùa gió đốt lòng
Ai bủa giăng chim trời mà đợi
Khờ hỡi...
Biết rồi
Sao còn vít vương tơ rối.
.
Ngẩn ngơ chi thì thầm lời của gió
Thương nhớ gì lộc cộc tiếng ngõ khuya
Thì kệ nắng quái trưa
Thì mặc mưa mút mùa
Thì thả nụ yêu quá thì chìm nổi
Để rồi tong tẩy cuộc người
Để rồi xéo xắt miệng đời
Để rồi nụ cười bảy chìm ba trôi chín rối...
Khờ hỡi
Biết rồi
Sao nặng lòng vít vương tơ rối...
.
Về thôi!
Hà Nội, chiều 10 tháng 09-2020
_______
*Kieu
Bài thơ tả cảnh
Tưởng vui lắm, đến rồi mới thấy một màu thinh lặng
Đèn chiều vàng khung cảnh ánh hoàng hôn
Tuyệt thế này sao chẳng bóng người vậy!
Tôi đứng trầm như đứa trẻ đang giận
Rồi tôi thấy xung quanh tôi chuyển động
Ánh sáng nói: tớ ngủ, cậu ở lại với đêm
Những chiếc đèn hỏi tôi: sao không sáng?
Mấy cái cây cùng nhìn tôi khó hiểu
Chúng quay qua bàn nhau trong rôm rả
"Ơ mấy cậu, đồng loại mới đó à?"
"Tớ nghĩ không, cây gì rễ trên đầu!"
Tôi tính hét: Đó là tóc tao đấy!
Nhưng mà thôi, tôi nói: chào tất cả
Ta giới thiệu ta được gió mời đến
Ta họ hàng với những đám mây xanh
Trước, mình lạ, nhưng sau làm bạn nhé!
Giờ ta nhảy điệu Hoàng hôn ánh lửa
Chúng mình cùng thưởng thức trọn tối nay
Thế là vui, một cuộc vui thật lạ
Rồi trời bảo: trễ rồi hãy về nhà
Tôi luyến tiếc, vội vã chào tạm biệt
Tôi chạy đi, tất cả vẩy nhìn theo
Về đến nhà lòng vẫn lâng lâng rộn
Buổi tối ấy vui vẻ, thật bình yên.