*Trần Yên Hoà
Nhặt khoan cho ngày sinh nhật
Cho ngày 20-12 của tôi
Hãy thổi tắt dùm ngọn nến vàng
Cho qua cơn bão giông ngày ập tới
Khai sinh ta, trở lại tháng ngày vui
Lửng lơ trôi trên dòng sông chảy mãi
Khai sinh ta, trở lại tháng con người
Bắt đầu niên kỷ xanh diệu vợi
Ta khai sinh ta, về với nụ cười
Dù vì em, héo khô ta một dạo
Nay cõi tình xanh bay đậu trong tôi
Trên vuông chiếu em trải mềm dưới gối
Mùi gối thơm, ngải cứu của đời
Bừng tỉnh những mộng đầy huyễn ảo
Bừng mắt trông vời vời nghiệp kiếp
Cõi ngàn xưa gầy dựng cơ ngơi
Mắt đắm em trùng trùng điệp điệp
Với cơ man phù thủy quanh tôi
Em phù thủy, nên (ta) đành mắc đọa
Ta phù sinh trả Nghiệp cho người
Gặp gỡ nhau cuối trời xa lạ
Ràng rịt đời bằng sợi chỉ... trời ơi
Mai ta sẽ bước ra và sẽ khóc
Tiếng o oe âm điệu khai mừng
Ta quẳng gánh giữa muôn trùng khó nhọc
Khai sinh ta làm lại cuộc con người
Em có phải? (em sau hay em trước)
Em là em anh gầy guộc đi tìm
Và bỗng thấy bên góc đời đơn độc
Có em nằm vuông chiếu trải quanh tim
Góc trời ấy anh cùng nằm xuống chiếu
Trời bỗng dưng tỏa sáng ánh dị thường
Khu vườn nhỏ với kỳ hoa dị thảo
Ta cựa mình ôm ấp dáng người thương
Đó là những đêm ngời trăng loáng bạc
Trời bên em sáng đượm một mùi hương
_________
*Thảo Kim Bùi
Em Thoáng Qua Đời Tôi
Em thoáng qua đời tôi
Miền quên lãng ngậm ngùi
Trên lối về xuôi ngược
Con đường cũ năm nào
Để lại bóng cô liêu
Em thoáng qua đời tôi
Bóng hoàng hôn lây lất
Ngập ngừng ánh vàng tan
Nghe muôn trùng tuyệt vọng
Trong nuối tiếc ngỡ ngàng
Em thoáng qua đời tôi
Tình giông bão xa xôi
Những ngày xưa thôi đã
Nhạt phai gót trang đài
Niềm yêu như khói mây
Em thoáng qua đời tôi
Vô tình gió bay ngang
Thổi tung miền ký ức
Vết xưa đầy bụi bặm
Trăm năm lấp hao mòn
Em thoáng qua đời tôi
Tôi ôm những muộn màng
Trên đường dài ngăn lối
Em có còn vấn vương
Chút tình lưu luyến thương.!
_________
*Phan Cát Tường
Chiêm Bao Cực Lạc
Chiêm bao thấy mình vào cõi nhớ
Bỏ quên đời trần trụi một cơn đau
Ta ôm lấy nửa vầng trăng giá lạnh
Nửa bên kia xin gửi lại trần gian.
Hớp một ngụm mây trời bay phiêu lãng
Cũng đã thèm cơn khát bóng giai nhân
Trong thiền định ta chiêm bao Cực Lạc
Ngữa tay ra chợt rơi xuống luân hồi.
Thôi không nói mộng liêu trai thêm nữa
Cõi tử sanh vốn dĩ đã vô cùng
Thêm một kiếp ta cũng là bướm trắng
Vội vàng chi khép lại mộng Trang Châu!
Và cũng thế, thôi xin đời mở cửa
Giấc mơ hoa phủ kín cõi Niết Bàn
Ta sám hối trong muôn vàn nhang khói
Hồng danh nào tịnh hóa cõi vô ngôn?